Editor: Kẹo Mặn Chát
Khi không phát bệnh, khi ý thức tỉnh táo mà không còn u ám, Khương Kiền thường xuyên nghĩ đến việc trốn tránh Trương Tự Lưu, nhưng cậu trốn không thoát.
Tên khốn chết tiệt, sao bám dai như đỉa thế?
Cậu nằm ỳ trên giường, tên khốn đó tới nhìn cậu nằm trên giường.
Cậu ăn cơm, tên khốn đó vừa ăn cơm vừa nhìn chằm chằm cậu.
Cậu lắc lư, tên khốn đó bám theo ngay sau lưng.
Cậu phát bệnh trở nên điên loạn, trong lúc cậu gào khóc thảm thiết, tên khốn đó đứng từ xa nhìn cậu.
Anh là Hòn Vọng Phu à?
Tôi muốn đồng quy vu tận với anh, sao lúc nào anh cũng như vậy hả? Đừng nghĩ rằng có thể cua lại được tôi với thủ đoạn cũ rích thế này.
Tôi sẽ liều mạng với anh đấy!
Hu hu hu hu, đừng nhìn tôi, tôi đã không còn là thằng nhóc đẹp trai ngày trước nữa rồi.
Cuộc sống kỳ diệu thật nha, khi bạn lôi thôi lếch thếch thì sẽ luôn có một giải thưởng may mắn siêu lớn rơi trúng đầu.
Giờ phút này, cậu giống như một cô gái khi đi ra ngoài mà không trang điểm thì đều gặp phải bạn trai cũ.
...
Ở cấp ba, chương trình học dày đặc, trường học quản lý chặt chẽ, Khương Kiền là học sinh nội trú, chỉ về nhà vào cuối tuần.
Sau giờ tan học ngày thứ Sáu, cậu chơi bóng trên sân bóng rổ đến sẩm tối mới về nhà, vì vậy mỗi lần khi chơi xong toàn thân cậu đều bốc mùi hôi thối.
Cậu đi đến nhà xe lấy xe đạp, rồi ngồi xổm xuống kiểm tra thì phát hiện xe của mình đã bị nổ lốp.
Xem ra cần phải dắt nó ra ngoài mang đi sửa.
"Cần giúp đỡ không?"
Khương Kiền kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn thấy Trương Tự Lưu cũng vừa chơi bóng rổ xong.
Cậu cuống quít muốn từ chối, nhưng lại không biết từ chối như thế nào, trong miệng bật ra một câu: "Anh giúp em ạ?"
Vờ lờ, Khương Kiền, mày dè dặt một chút đi.
Ồ không, tao dè dặt làm gì, học bá đang nói chuyện với tao đấy, tự tin lên nào.
Trương Tự Lưu: "Anh có thể đưa em về nhà."
"Nhưng...!nhưng em muốn sửa xe." Khương Kiền lúng túng nhìn xe đạp địa hình của hắn, hoàn toàn không có ghế phụ nào cả.
Tôi ngồi ở đâu? Chẳng lẽ lại e thẹn ngồi ở thanh ngang xe đạp hả?
Thôi được rồi, tôi nhỏ con thế này, có thể ngồi vừa.
Nhưng ở đây có hai người đàn ông đó, một người là tôi, người còn lại là học bá, vậy thì sẽ xảy ra chuyện lớn.
Tất nhiên những điều này không quan trọng, quan trọng là mùi mồ hôi toàn thân tôi.
Hôi chết đi mất.
Học bá cũng đổ đầy mồ hôi, nhưng tôi không muốn hủy hoại hình tượng của anh ấy.
Trương Tự Lưu dựng xe đạp của mình lại, treo ba lô lên xe đạp của Khương Kiền rồi đẩy ra: "Anh dắt xe em, em đi xe anh đi."
Khương Kiền lí nhí nói một câu cảm ơn, nhưng trong lòng đã bắt đầu phấn khích hỗn loạn, máu nóng sôi trào.
Động tác vừa rồi của học bá quá đẹp trai, hu hu hu, cánh tay này, sức lực này.
Tôi mặc kệ anh ấy là ai.
Hãy để tôi hành động, tôi có thể làm được, tôi sẽ chấm dứt nỗi thương nhớ của thiếu nam thiếu nữ trên thế giới này.
Khương Kiền đâu thể không biết xấu hổ mà đạp xe một mình được.
Cho nên bọn họ cùng nhau dắt xe đi trên con đường rợp bóng cây trong khuôn viên trường, gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, xua bớt hơi nóng trong không khí.
Trương Tự Lưu không làm gì cả, chỉ nhìn thẳng về phía cậu, ánh nhìn cực kỳ chăm chú tràn đầy nóng bỏng, hắn lẩm bẩm một câu: "Thật tốt, thế giới này chỉ có anh và em."
Khương Kiền chưa từng bị người khác nhìn chằm chằm như vậy, cậu giống như một con thỏ rơi vào bẫy của thợ săn, có chút hoảng sợ nhưng lại thấy vui vẻ.
Vậy là, cậu cũng ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm học bá, mắt to trừng mắt nhỏ.
Lặng lẽ suốt dọc đường đi, hai người đều đối mặt nhìn nhau.
Bác bảo vệ đi ngang qua tỏ vẻ khó hiểu, thầm nghĩ: "Hai đứa nhỏ này đọc sách đến ngớ ngẩn rồi à? Thiểu năng!"
Khương Kiền nhanh chóng bị đánh bại, cậu khó chịu chớp chớp mắt: "Anh đừng nhìn em, ra đến ngoài cổng trường sẽ không an toàn đâu."
Vốn là cậu đã có chút tự luyến, song lại bị học bá nhìn rất lâu, cậu quả thực rất khó có thể không kích động, khó mà không suy nghĩ lung tung.
Sự tự tin của đàn ông đều là được thổi phồng như vậy đó.
Sau khi xe đạp sửa xong, Trương Tự Lưu đề nghị cùng nhau về nhà, và hắn thật sự đưa cậu về đến tận nơi.
Nhìn bóng dáng học bá rời đi, Khương Kiền thất thần nở nụ cười, thầm nghĩ nếu hôm nay người mình không hôi thối thế này, vậy là có thể ngồi xe đạp của học bá rồi đúng không?
Kể từ lúc nói chuyện với học bá, Khương Kiền luôn có thể gặp hắn ở trên sân trường.
Thế nhưng cậu nhát gan, căn bản không dám tiến tới gọi người ta, tuy nhiên rất nhanh sau đó cậu vẫn có thể đối mặt với học bá ở trong đám người.
Mỗi lần nhìn nhau như vậy, Khương Kiền sẽ vô cùng hoảng sợ, sợ mình nghĩ nhầm rồi.
Cậu là một học sinh yếu kém, vóc dáng thấp bé không cao, nhìn trông như đứa trẻ con, ngoại trừ vẻ ngoài có chút đáng yêu ra thì thật sự cậu không có ưu điểm gì khác.
Chẳng lẽ học bá có sở thích luyến đồng sao?
Cậu quay đầu lại nhìn về phía Trương Tự Lưu, Trương Tự Lưu thấy cậu vẫn đang nhìn mình.
Cậu quyết định sẽ mạnh dạn nhìn học bá, mạnh dạn làm quen với hắn.
Khương Kiền cứng đờ người, sau đó mang theo trái tim đập rộn ràng chạy đi mua một chai sữa tươi cho học bá, đính kèm bên ngoài là một tờ giấy nhớ với dòng chữ xinh đẹp.
"Học bá, anh thật sự đang nhìn em à? Đừng nhìn em nữa, em sẽ nhầm tưởng là anh đang có suy nghĩ không nên có với em đó.
Ngoài ra, tên em là Khương Kiền."
Đưa đồ xong, cậu lạch bạch chạy trốn, đụng phải Tân Hà Mẫn nhiều chuyện, suýt chút nữa bị lột da đè ra tra hỏi một trận.
Tân Hà Mẫn: "Ông tặng thư tình cho ai vậy?"
"Không ai cả, học bá giúp đỡ tui, tui tặng đồ trả ơn thôi."
Tân Hà Mẫn chăm chú quan sát cậu: "Thế ông đỏ mặt làm gì?"
"Tui về ký túc xá đây, bái bai." Khương Kiền che mặt hốt hoảng bỏ chạy khỏi hiện trường.
Trương Tự Lưu cẩn thận đánh giá năm chữ "suy nghĩ không nên có".
Con trai bình thường chắc hẳn sẽ nói "Anh nhìn tôi chằm chằm như thế, anh biến thái à?" hay "Trên mặt tôi dính nhọ sao?" mà không phải là một câu "suy nghĩ không nên có".
Tất nhiên có thể là cậu đang nói đùa, nhưng không thể loại trừ khả năng đứa nhỏ này có xu hướng tính dục đồng tính luyến ái.
Tối đó, Trương Tự Lưu tặng lại cho Khương Kiền một hộp bánh quy, dòng chữ trên giấy nhớ được viết theo lối chữ Khải, nắn nót ngay ngắn giống như được in ấn lên giấy.
"Chỉ là anh thấy em rất đẹp, lần sau sẽ không nhìn em nữa."
Khương Kiền cầm lấy hộp bánh quy được đặt công khai trên bàn mình, không kiềm được sự xáo động hỗn loạn trong lòng, thậm chí cậu cũng đã nghĩ đến cảnh tượng anh anh em em xấu hổ với học bá trong tương lai.
Học bá biết tên mình, còn biết lớp học biết cả chỗ ngồi?
Kiểu này là anh thích tôi chắc luôn, không phải thì là gì đây?
Không được không nhìn tôi, không nhìn tôi thì anh muốn nhìn ai? Anh có thể nhìn.
Khương Kiền phấn khích cực kỳ, suýt chút nữa nhảy bật khỏi chỗ mấy mét.
Tân Hà Mẫn muốn ăn bánh quy của cậu, nhưng móng vuốt vươn ra đều bị Khương Kiền đập cho mấy phát.
Hai người bọn họ giống như họ hàng thất lạc nhiều năm, ngày ngày đều mang quà cáp đi thăm lẫn nhau, dùng bồ câu truyền thư, à lộn, dùng sức người vận chuyển thư từ để liên lạc.
Một người nghĩ rằng: Chắc chắn là anh ấy thích mình, thế nên đều trả lời thư của mình.
Một người nghĩ rằng: Đứa nhỏ này rất thích viết thư, chẳng lẽ em ấy sẽ viết manh mối phá giải mật mã thế giới vào trong thư sao?
Vì thế, bọn họ thường xuyên nhìn chằm chằm vào thư của nhau, nhìn mãi chẳng dứt.
Một người mang theo niềm vui trong mắt, còn trong mắt một người tràn đầy sự say mê.
Làm sao người bình thường có thể hiểu được?
Tân Hà Mẫn nói, dạo gần đây Khương Kiền điên rồi, luôn luôn cười trộm, lại còn liên tục viết thư.
Có phải cậu đã bị bạn mạng nào đó lừa gạt rồi không, mong là đừng bị lừa vào hốc núi hẻo lánh, làm vợ nam bé cho người ta.
Thế mà Khương Kiền lại không cãi nhau với cô, trong lòng vui vẻ nghĩ: "Làm vợ học bá...!cũng được!"
...
Khương Kiền không muốn nói chuyện với tên đàn ông khốn nạn, không cần thiết phải giao du với hắn.
Tuy rằng tôn nghiêm của đàn ông có thể thua, nhưng tuyệt đối không thể thua người yêu cũ.
Cậu ngồi trong góc đọc sách ở hội trường, bàn tay run rẩy, viết "Thư Khiêu Chiến" xiêu xiêu vẹo vẹo trên giấy.
"Ba giờ chiều, quyết đấu tại phòng giặt ủi."
Khương Kiền nhanh chóng nhét "Thư Khiêu Chiến" đến trước mặt Trương Tự Lưu.
Trương Tự Lưu ngồi sau lưng cậu, cầm bút chọc nhẹ vào người cậu, nghi ngờ hỏi: "Em có thể dậy khỏi giường được chứ?"
Anh còn dám xem thường tôi?
Quả nhiên, Khương Kiền không muốn dâyh một chút nào, cậu nằm ỳ trên giường cho đến khi cảm thấy cuộc sống thật vô nghĩa, thế giới này không đáng, tôn nghiêm đàn ông là cái gì, có quan trọng không? Tên khốn chết tiệt, thích nhìn thì nhìn đi, tôi nguyền rủa anh bị đau mắt hột.
Cậu bị y tá gọi dậy ép phải rời giường, lúc đứng lên còn khóc hu hu, co giật run rẩy, tên khốn chết tiệt kia còn đứng ở cửa nhìn cậu.
"Anh không được nhìn tôi! Ahhhh..." Khương Kiền điên cuồng gào lên, cả khu bệnh đều có thể nghe thấy tiếng thét