Tôi Tạo Nên Kỳ Tích Trong Truyện Ngược Nhờ Làm Cá Muối

Chương 19


trước sau


Úc Tưởng nằm viện ở một bệnh viện tư nhân.
 
Dẫu gì thì giường của bệnh viện công lập tuyến ba cũng quá chật chội!
 
Bệnh của cô cũng không phải bệnh nặng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lúc Úc Tưởng được thư ký Vương đưa đến bệnh viện tư nhân, cô tặc lưỡi nói với hệ thống: Truyện này chân thực quá, chẳng có vẻ gì là tổng giám đốc bá đạo cả.
 
Hệ thống: [...]
 
Hệ thống: [Bây giờ mấu chốt vấn đề không phải nằm ở chỗ đó, ok?]
 
Úc Tưởng: Vậy thì là gì?
 
Hệ thống: [Nữ chính bị giam giữ rồi.]
 
Úc Tưởng: Lăng Sâm Viễn sẽ đi cứu cô ấy thôi, cậu lo lắng cái gì chứ?
 
Hệ thống nghẹn họng.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Má nó, đúng là thế thật.
 
Tại sao nhất định cứ phải có đá kê chân gánh tội để chị gái của nữ chính núp lùm đằng sau nhỉ?
 
Úc Tưởng nhướng mày, giọng có phần lạnh nhạt: Nếu không phải vì tôi nói ra sẽ chẳng có ai tin, trái lại người ta còn tưởng tôi bị thần kinh thì tôi đã huỵch toẹt luôn cho Lăng Sâm Viễn biết kẻ ra tay phía sau màn là Ninh Nhạn rồi.
 
Trong nguyên tác, Lăng Sâm Viễn và Trữ Lễ Hàn đa nghi y như nhau.
 
Chỉ có nữ chính và pháo hôi là hai kẻ ngốc nghếch, không bằng một đầu ngón tay để người ta bỡn cợt.
 
Hệ thống nghe xong quyết định tạm thời không cần nhắc đến nữ chính với Úc Tưởng nữa.
 
Tránh để cô quá khích lên thật rồi quyết tu chí làm nhân vật phản diện với Trữ Lễ Hàn.
 
Hệ thống: [Cô...]
 
Úc Tưởng đã lên tiếng trước, cô hỏi: Có phải cậu vẫn chưa báo cáo số liệu lên trên đúng không?
 
Hệ Thống: [Cô có ý gì?]
 
Úc Tưởng: Dựa theo nội dung cốt truyện đã xây dựng thì tôi phải chịu tội thay nữ chính, bây giờ tôi thoát thân, nữ chính bị giam lại rồi mà tôi vẫn không bị trừng phạt à? Nếu chưa bị trừng phạt, tôi đoán cậu vẫn chưa báo cáo lên phía trên.
 
Hệ thống không nói gì.
 
Úc Tưởng cười bảo: Cục cưng à, tôi biết trong tim cậu đã nghiêng về phía tôi mà!
 
Hệ thống lạnh như băng đáp: [Hệ thống không có tim.]
 
Úc Tưởng: Nhưng hệ thống có đánh giá công trạng nha.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
 
Hệ thống: [...]
 
Hệ thống đổi giọng muốn nhắc đến chuyện khác với Úc Tưởng: [Không biết tại sao hot girl Hi Hi Tử lại thuê một đám nick ảo bôi đen cô trên mạng, có rất nhiều bài đăng mắng chửi cô đấy, cô có muốn xử lý chuyện này trước không?]
 
Úc Tưởng vừa mở ti vi vừa móc di động ra chơi game, từ chối cực kỳ dứt khoát: Không cần.
 
Hệ thống: ?
 
Hệ thống: [Cô ta hủy hoại thanh danh của cô, chà đạp lên sự trong sạch và trinh tiết của cô đấy.]
 
Úc Tưởng mở trò chơi ra.
 
Hệ thống nhìn sang.
 
Mẹ kiếp nó cạn lời luôn rồi, là trò chơi nấu ăn.
 
Úc Tưởng vừa chạm vào màn hình điện thoại di động vừa nói mà không buồn ngẩng đầu lên: "Tôi đâu cần trong sạch và trinh tiết đâu."
 
Hệ thống: [...]
 
Hệ thống: [Không phải con gái coi trọng cái đó nhất sao?]
 
Úc Tưởng: Tôi cũng không sống dựa vào những lời phán xét của bọn họ.
 
Hệ thống: [Lỡ như có người tra ra danh tính thực sự của cô...]
 
Úc Tưởng: Người đầu tiên tức giận chắc chắn là nhà họ Úc, bọn họ sẽ đi kiện.
 
Hệ thống phục sát đất, cô đúng là chúa lười đến một cảnh giới mới.
 
Hệ thống không nhịn được xoi mói: [Cô không thể chơi trò nào có tính kỹ thuật hơn à?]
 
Úc Tưởng: Cậu không biết đấy thôi, hai năm đi làm quần quật kia ngày nào tôi cũng ước được làm một con ngốc không phải lo gánh nặng cơm áo gạo tiền.
 
Hệ thống ngậm miệng.
 
Nói thêm một lúc nữa, tâm trạng chán ghét làm việc của Úc Tưởng sẽ càng ngày càng nghiêm trọng hơn, đến làm pháo hôi cũng không muốn làm nữa.
 
Bên này Úc Tưởng đang chơi mấy trò chơi ngốc nghếch, nhàn nhã dưỡng già.
 
Bên kia, sau khi người nhà họ Úc hay tin mấy bài viết đúng là sắp giận đến phát điên.
 
Em họ Úc Trung còn ở bên cạnh cười trên nỗi đau của người khác, đổ thêm dầu vào lửa: "Con đã bảo phải quản lý chị ta đi, xem kìa, bây giờ xảy ra chuyện thế này..."
 
Bác cả quay đầu mắng một câu: "Im miệng!"
 
Úc Trung còn chưa hiểu mô tê ra làm sao.
 
Úc Tưởng làm sai, sao lại mắng mỏ cậu ta làm gì?
 
Bác cả che ngực, thở gấp nói: "Gọi điện thoại cho vợ chồng thằng hai về! Nhà họ Úc vốn đã không còn được như xưa, bây giờ gây ra tai tiếng lớn như vậy thì bảo nhà họ Hà người ta nghĩ thế nào? Bảo những đứa con gái khác nhà họ Úc lập gia đình thế nào?"
 
Cô chị họ thứ hai ở bên cạnh gật đầu liên tục, trong lòng cũng sắp mắng Úc Tưởng lên tận trời.
 
"Tìm luật sư, đăng công văn luật sư, kiện mỗi một người tung tin ra tòa!" Bác cả lạnh giọng nói: "Kiện tội phỉ báng danh dự người khác!"
 
Chú ba không kìm được lên tiếng: "Vậy trước hết gọi điện cho Úc Tưởng bảo con bé mau chóng xử lý!"
 
Bác cả lạnh lùng quay đầu: "Chú cảm thấy con bé đó có bản lĩnh xử lý chuyện này hay sao? Để mặc cho tình thế ngày một thêm rắc rối, cuối cùng sẽ không thể cứu vãn được nữa."
 
Chú ba không thể làm gì khác đành khẽ cắn răng gật đầu đồng ý.
 
Mấy đứa cháu khác còn trẻ người non dạ, không thấu đáo hết mọi chuyện được như Úc Tưởng.
 
Nhất là cô chị họ, sao cô ta nhẫn nhịn được chuyện này, vội vàng gọi điện thoại cho Úc Tưởng. Nếu không phải không có số điện thoại của Hà Vân Trác, cô ta cũng muốn thông báo chuyện này cho Hà Vân Trác nghe.
 
Cô ta phải gọi đến ba lần, sau đó mới nối máy.
 
Vừa mở miệng, cô ta đã chất vấn: "Úc Tưởng, nãy cô đang làm gì? Sao mãi mà không nghe điện thoại."
 
Úc Tưởng: "Chơi game."
 
Cô chị nghe hai chữ đơn giản mà thản nhiên này tưởng chừng như huyết áp tăng vọt đến nơi.
 
Cô ta cắn răng nghiến lợi mắng: "Cô có biết những chuyện xấu cô làm ra đã lan truyền khắp trên mạng rồi không? Bây giờ cả nhà đều đang phải thu dọn mớ hỗn độn cho cô đây này."
 
Úc Tưởng dừng lại, hơi nghiêng đầu: "Ừ, vậy thì cảm ơn mọi người?"
 
Cô chị họ nghe xong càng sôi máu hơn.
 
Úc Tưởng lại không sợ? Không biết nhục là gì ư?
 
"Tốt nhất cô mau xử lý cho xong chuyện này đi."
 
"À, em đang ở bệnh viện mà, không rảnh."
 
"Cô ở bệnh viện dưỡng thai?" Cô ta bỗng nhiên lớn tiếng: "Tôi thấy tốt nhất cô mau phá nó đi, rồi đi mời một luật sư cho mình..."
 
Úc Tưởng: "Được thôi, vậy chị có thể cho tôi mượn ít tiền được không, tôi sẽ đi làm ngay."
 
Vừa nghe thấy mượn tiền, lần này cô chị đã không còn chỉ là tức tối nữa, cô ta như bị đạp phải đuôi, cúp máy ngay lập tức.
 
Đồ xấu xa, nó lại dám hỏi mượn tiền mình cơ đấy?
 
Cô chị họ tự làm mình tức suýt chết.
 
Bên kia Úc Tưởng lại chẳng thương vong chút nào.
 
Hệ thống: [...]

 
Cuối cùng mình cũng coi như thấy được thế nào gọi là trâu bò rồi.
 
Tai tiếng đập vào mặt, bạn không tức giận thì người tức giận sẽ là người khác.
 
Hệ thống còn tấm chiếu mới quá.
 
Nó không biết bên kia sau khi Hà Vân Trác về nhà cũng nhanh chóng thấy được bài đăng đang hot trên mạng.
 
Còn có một đám ở trên mạng kéo đến cảm thán đúng là những người thật thà như chúng ta là thiệt thòi nhất.
 
Những lời này vào trong mắt Hà Vân Trác, mỗi một chữ tách riêng ra cứ như thể đang chửi anh ta, mỗi một chữ ghép lại cũng vẫn y như đang tát thẳng vào mặt anh ta vậy.
 
Anh ta cũng biết Tưởng Hi kia không khép được cái miệng.
 
Mặt mày Hà Vân Trác tối sầm lại, nhanh chóng gọi điện thoại ra ngoài: "Ừ, tìm người tên là Tưởng Hi kia, tôi muốn biết công ty của cô ta tên gì... Không cần, trực tiếp tạo áp lực cho công ty đó."
 
Bên này cúp điện thoại, trên mạng bắt đầu xóa bài với quy mô lớn.
 
Có mấy kẻ anh hùng bàn phím hèn đến phát sợ.
 
Tôi có thể bôi nhọ cô nhưng cô không thể xóa tôi, càng xóa tôi càng uất ức, càng muốn gây chuyện.
 
Dần dà còn có người chạy đến tài khoản xã giao của Úc Tưởng nhắn lại.
 
[Tại sao cô không đứng ra thanh minh?]
 
[Thật thất vọng, sao cô lại là người như vậy?]
 
[Xóa bài đăng của tôi? Còn không được phép nói về cô?]
 
Ngay lúc này, Weibo của Úc Tưởng cập nhật.
 
Mọi người lập tức ùn ùn kéo đến, muốn hóng được mẻ dưa ngon từ người trong cuộc. Bất kể là bạn bè trên mạng chửi nhau hay lên bài giải thích một cách thông minh hay là khóc lóc kể lể tự hủy đều thu hút sự chú ý của bọn họ.
 
Nhưng bọn họ làm mới trang lại thì.
 
@Ngư Ngư 3323: Tôi chơi "Mơ ước làm nông dân" ở Flash Game, địa chỉ trang web: HTTP... Chia sẻ sẽ lập tức nhận được

500 thể lực và 300 ánh nắng mặt trời nha~
 
[...]
 
[Cô ta đang làm gì vậy? Giờ mà cô ta vẫn còn đang chơi trò chơi?]
 
[Còn là loại trò chơi mất não này...]
 
[Má nó điên mất thôi, cảm giác như đấm một cú vào đống vải bông vậy.]
 
[Cô ta không biết trên mạng đều đang đàm tiếu về cô ta sao?]
 
[Đính chính lại một chút, là đang chửi cô ấy. Có điều tôi không hề chửi, nói đúng ra thì tôi thật sự không cảm thấy mang chuyện riêng tư của người khác lên mạng xét xử, đúng, không phải phán xét đâu mà là xét xử thì có gì hay ho? Chỉ là lúc trẻ cô ấy đã chọn nhầm người thôi, cô ấy không ngoại tình, không lừa tình, không lừa dối ai cả, cộng đồng mạng cứ như chỉ ước gì được thay ba mẹ cô ấy dìm cô ấy xuống sông để giữ gìn trong sạch vậy.]
 
[Đúng thế. Vào lúc này rồi mà còn có tâm trạng chơi game, tôi thật sự rất bội phục bà chị này.]
 
Giờ phút này Tưởng Hi cũng nhìn thấy tài khoản xã giao của Úc Tưởng.
 
Cô ta quay đầu nhìn quản lý Triệu Sướng của mình: "Không phải anh nói đăng bài này lên Úc Tưởng sẽ khó mà trở mình hay sao?"
 
Triệu Sướng: "Đúng vậy!"
 
Tưởng Hi không nén được hỏi: "Có phải anh ra tay chưa đủ tàn độc không vậy?"
 
Triệu Sướng: "Thế này mà vẫn còn chưa đủ? Bức ảnh ở bệnh viện là chúng ta bỏ một số tiền lớn ra mua từ tay một người hâm mộ của cô, có thể dìm chết cô ta! Cô mà dính chiêu này thì cô cũng chết luôn ấy chứ."
 
Tưởng Hi: "..." 
 
"Vậy sao cô ta..."
 
Triệu Sướng cũng cạn lời: "Cô ta có thể... Không giống người bình thường lắm. Được rồi, cô đừng xem nữa, cô quan tâm cô ta có phản ứng hay không làm gì? Cư dân mạng phản ứng kịch liệt là được."
 
Tưởng Hi suy nghĩ một lát cũng thấy đúng.
 
Triệu Sướng mới vừa dứt câu cũng nhận được một cuộc điện thoại.
 
Chờ sau khi cúp máy, anh ta vội vàng ngẩng đầu lên nói với Tưởng Hi: "Lát nữa cô đừng đi vội, hôm nay sếp lớn công ty muốn tới thị sát. Cô tới trước mặt anh ta cho quen mặt."
 
Tưởng Hi gật đầu.
 
Nửa tiếng sau, quả nhiên sếp lớn công ty đã tới, hơn nữa còn chỉ đích danh muốn gặp Tưởng Hi.
 
Hot girl được công ty nâng đỡ chênh lệch cực lớn với người không được công ty ưu ái.
 
Đương nhiên Tưởng Hi hy vọng ông chủ càng coi trọng mình càng tốt.
 
Cô ta đẩy cửa phòng làm việc ra và bước vào, ngẩng mặt lên đầu tiên là cười với người ngồi ở trên ghế.
 
"Livestream của cô tạm thời dừng lại." Đối phương nói.
 
Nụ cười trên mặt Tưởng Hi cứng lại: "Tại sao ạ?"
 
"Bị nghi ngờ vi phạm quy định. Cô phải chỉnh sửa lại ngay, nếu không một khi công ty bị phạt, khoản tiền phạt này sẽ do cô tự chi trả."
 
"Tôi vi phạm quy định ở chỗ nào?"
 
Đối phương không chỉ không trả lời câu hỏi của cô ta mà còn tiếp tục bảo: "Có khả năng là có người hâm mộ tố cáo cô quảng cáo giả, lừa người hâm mộ mua sản phẩm."
 
Đối phương dừng lại, ném một xấp đồ ở trước mặt cô ta: "Còn cái này nữa, công văn luật sư. Có người muốn tố cáo cô tội phỉ báng, sỉ nhục người khác. Cô cần phải tới tòa án để xử lý."
 
Tưởng Hi ngây người.
 
Đây là phản kích của Ngư Ngư? Nhưng sao cô ta có bản lĩnh như vậy được?
 
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tưởng Hi nhớ lại người đàn ông tặng Hermes cho Ngư Ngư ngày đó.
 
Chẳng lẽ người đàn ông kia máu mặt đến thế ư?
 
Cho dù có máu mặt hơn nữa cũng không có người đàn ông nào đọc tin tức như vậy mà chẳng chút bận tâm, bằng lòng nuôi con cho kẻ khác đúng không?
 
Tưởng Hi nghĩ mãi mà vẫn không ra.
 
Cô ta ngước đầu lên: "Ý của công ty là không giúp tôi?"
 
"Giúp cô?" Đối phương cười gằn: "Tôi không ra tay xử lý cô đã là tốt lắm rồi. Đây là công văn luật sư của nhà họ Úc, cái này..." Anh ta chỉ ống nghe điện thoại ở bên cạnh: "Đây là điện thoại cậu Hà gọi tới, cô biết cậu Hà là ai không?"
 
Tưởng Hi bật thốt lên: "Hà Vân Trác?"
 
"À, cũng biết đấy à? Vậy tôi nói cho cô biết, tôi không biết cô đã đắc tội với cậu ta ở chỗ nào, tự cô phải thông minh lên tý đi, đừng để bị cậu ta giết chết."
 
Tưởng Hi bị mấy câu này đóng đinh tại chỗ.
 
Hóa ra ngày đó Hà Vân Trác hỏi tên cô ta căn bản không phải có ý gì, mà là vì muốn bịt miệng cô ta lại, không để cô ta ra ngoài ăn nói bậy bạ.
 
Nhưng bây giờ cô ta đã nói rồi...
 
Hà Vân Trác sẽ làm thế nào?
 
Cô ta nhớ lại tài liệu mình điều tra ra được có liên quan tới Hà Vân Trác.
 
Lúc ấy, cô ta đã ngạc nhiên và mừng rỡ bao nhiêu thì bây giờ cô ta lại hốt hoảng bấy nhiêu.
 
Tưởng Hi miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh: "Anh tôi là Tưởng Thành Nghiệp, anh ấy, anh ấy là cấp dưới của cậu cả Trữ - Trữ Lễ Hàn đấy, anh biết không? Ngày đó, anh ấy còn nói chuyện với cậu cả Trữ nữa đấy. Tôi kiếm tiền cho công ty, công ty phải bảo vệ tôi."
 
Trữ Lễ Hàn được Tưởng Hi nhắc tới lúc này cũng đang xem bài đăng đó.
 
Thư ký Vương nóng lòng nói: "Bây giờ có vài kẻ thối mồm thật, đều tưởng cô Úc lừa người tốt thật thà."
 
Anh ấy bĩu môi: "Trúng độc vào bệnh viện cũng có thể xuyên tạc thành kiểm tra sức khỏe thai nhi. Thật là tung tin vịt không cần phí..."
 
Trữ Lễ Hàn hỏi: "Úc Tưởng xuất viện chưa?"
 
Thư ký Vương: "Vẫn chưa ạ."
 
Trữ Lễ Hàn nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay: "Lái xe qua đó."
 
Thư ký Vương bận rộn lên tiếng đáp lại: "Vâng!"
 
Anh ấy không khỏi lẩm bẩm trong lòng.
 
Người đàn ông bị chụp trong tấm ảnh kia là cậu cả Trữ đúng không? Ngày đó cũng chỉ có cậu cả Trữ bế Úc Tưởng đến bệnh viện. Chuyện này phải xử lý thế nào đây?
 
Cũng không thể bảo cậu cả Trữ đứng ra nhận được đúng không?
 
Trong phòng bệnh ở bệnh viện tư nhân.
 
Điều dưỡng dịu dàng, xinh đẹp bưng trà bánh chiều, nước trái cây, còn có gì mà xoài, kiwi, nho đầy một đĩa cho Úc Tưởng.
 
"Cô Úc có chỗ nào không thoải mái không?" Điều dưỡng cười hỏi.
 
Úc Tưởng lắc đầu: "Không có, tôi rất ổn."
 
Trước giờ chưa bao giờ cô thấy tốt như vậy giờ.
 
Nhận lương, nằm viện hết ăn đến uống rồi đánh giấc khò khò, còn có chị đẹp thăm hỏi đúng giờ nữa.
 
Hệ thống: [...]
 
Là vị hot girl Hi Hi Tử kia thì chắc sẽ tức đến mức bay ba hồn mất thôi.
 
"A, xin chào, xin hỏi ngài tới đây tìm ai ạ?" Ngoài cửa đột nhiên vang lên một giọng nói.
 
"Tôi tìm Úc Tưởng." Giọng nam kia đáp lời.
 
Lúc này có một hộ sĩ từ ngoài cửa thò đầu vào, hỏi: "Cô Úc, cô có quen anh này không ạ?"
 
Cô ấy vừa mới dứt lời, người kia đã bước chân vào trong phòng bệnh.
 
Người đàn ông với thân hình cao lớn, áo khoác âu phục được vắt lên cánh tay, cúc áo sơ mi chỉ cài đến vị trí xương quai xanh.
 
Gương mặt của anh ta đẹp trai nhưng sắc mặt nhìn có vẻ không tốt lắm.
 
Là Lăng Sâm Viễn.
 
Úc Tưởng: ?

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện