Hôm nay cô mặc một chiếc váy dài cúp ngực màu xanh lam.
Không có đồ trang trí dư thừa nào, thậm chí không hề đeo bất kỳ một món châu báu sáng lấp lánh nào hết.
Thế nhưng, Úc Tưởng là một người đẹp chuẩn mực, những đường nét xinh đẹp trên khuôn mặt cô tỏa sáng hơn bất kỳ món châu báu hay trang phục cầu kỳ nào khác.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người đàn ông trẻ tuổi trước mặt lập tức ngẩn người ngay khoảnh khắc đầu tiên trông thấy cô, sau đó anh ta mới hỏi: “Cô tên là gì? Sao cô lại ở đây?”
Úc Tưởng phớt lờ anh ta, nhìn lướt qua vai anh ta, phóng mắt thẳng tới chỗ Lăng Sâm Viễn.
Úc Tưởng: “Chúng ta lại gặp lại nhau rồi.”
Lăng Sâm Viễn không hơi đâu để ý tới cô.
Không phải cô định bất chấp tình huống hiện tại vẫn muốn lấy lòng anh ta ngay tại đây đấy chứ?
Úc Tưởng mỉm cười, hỏi rất đúng chừng mực: “Anh có giấy không?”
Người đàn ông trẻ tuổi trước mặt cô sững sờ, sau đó bất giác sờ túi áo của mình: “… Tôi không có.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thế là Úc Tưởng nhìn về phía Lăng Sâm Viễn: “Anh có giấy không?”
Lăng Sâm Viễn chẳng buồn sờ thử đã đáp luôn: “Không có.”
Úc Tưởng chỉ vào chiếc khăn tay xếp ngay ngắn trước ngực anh ta: “Cho tôi mượn cái kia một chút được không?”
Định lừa lấy đồ anh ta mang trên người à?
Lăng Sâm Viễn: “Không được.”
Úc Tưởng hỏi hệ thống: Người này bị hâm phải không?
Hệ thống: [Hình tượng nhân vật của anh ta là nam chính con ngoài giá thú đẹp trai tài hoa số khổ luôn cảnh giác với tất cả mọi người mà.]
Chà, ăn phải quả đắng rồi phải không?
Úc Tưởng: Nói cho đúng thì nếu xét về đẹp, Trữ Lễ Hàn đẹp hơn Lăng Sâm Viễn một bậc. Tiếc là tính cách khùng điên làm biến dạng mất sắc đẹp của anh ta.
Hệ thống: […]
Trên ban công tầng hai.
Trữ Lễ Hàn vừa mới ngồi xuống đây, cụ tổng giám đốc Kim lập tức ân cần ngồi xuống ngay bên cạnh anh, cầm chén trà bằng một tay đưa cho anh: “Chuyện ở nước ngoài lần trước…”
Ông ta đang nỏi dở thì bỗng nhiên phát hiện ra Trữ Lễ Hàn không hề tập trung vào cuộc nói chuyện này.
Trữ Lễ Hàn đang nhìn... Dưới tầng?
Dưới tầng có gì vậy?
Cụ tổng giám đốc Kim đành phải nhìn xuống dưới đó theo anh, không ngờ nhìn thử xong lại trông thấy con trai út của mình đang đứng dưới đó với đứa con riêng của nhà họ Trữ. Ồ? Còn có một cô gái trẻ nữa?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cụ tổng giám đốc Kim đỏ mặt, có phần lúng túng.
Ông ta gọi to: “Kim Diệc Hiên, cút ngay lên đây cho ba.”
Úc Tưởng: ?
Ở trên tầng có người à?
Người đàn ông trẻ tuổi đứng trước mặt cô ngẩng đầu lên hô: “Ba, cậu cả Trữ, sao hai người lại ở đây?”
Cụ tổng giám đốc Kim dằn mạnh chén trà xuống mặt bàn: “Ba cũng đang định hỏi con đây, không phải ba đã bảo người ta khóa vườn hoa phía tây lại rồi sao?”
Lúc này, Úc Tưởng mới ngẩng đầu lên theo.
Nắng hơi chói mắt nên cô phải nheo mắt lại, sau đó loáng thoáng nhìn thấy bóng dáng của Trữ Lễ Hàn.
Úc Tưởng hỏi: “Có giấy không?”
Cụ tổng giám đốc Kim sững sờ, mím môi muốn hỏi xem đây là con cái nhà ai, cô bé này đang nói chuyện với ông ta đấy à? Thật chẳng lễ phép chút nào.
Cụ tổng giám đốc Kim đang định gọi vệ sĩ xuống dưới nhà đuổi mọi người ra khỏi vườn hoa.
Không ngờ Trữ Lễ Hàn lại đổ nhẹ người về phía trước, trả lời cô bé kia, anh nói: “Không có.”
Tuy nhiên, sau khi đáp như vậy xong, không cần Úc Tưởng hỏi tiếp, anh lập tức gập ngón tay lại, rút chiếc khăn mùi soa trong túi áo trước ngực ra, ném xuống dưới nhà.
Úc Tưởng đưa tay ra bắt, tóm được nó rất gọn gàng.
Trong thoáng chốc, tất cả mọi người đều có phần sững sờ.
Cụ tổng giám đốc Kim và con trai út của ông ta đều không ngờ được rằng Trữ Lễ Hàn lại chịu nói chuyện với Úc Tưởng.
Úc Tưởng chẳng buồn quan tâm xem người khác nghĩ gì.
Cô cầm khăn thong thả lau sạch bàn tay từng chút một.
Lăng Sâm Viễn: “...”
Lúc này anh ta mới biết hóa ra đúng là anh ta đã suy nghĩ quá nhiều.
Úc Tưởng hoàn toàn không định sưu tầm khăn tay của anh ta mà chỉ đơn giản là định dùng nó để lau con muỗi trong lòng bàn tay mà thôi…
Bởi vì hành vi hết sức bất ngờ của Trữ Lễ Hàn, cụ tổng giám đốc Kim bỗng chốc không dám chắc quan hệ giữa anh và cô gái trẻ dưới tầng là gì, đương nhiên cũng không tiện tiếp tục ra lệnh cho vệ sĩ.
Bầu không khí thoáng trở nên khó xử.
Ở bên dưới, Úc Tưởng lau tay xong, ngẩng đầu lên hỏi: “Có cần phải trả lại cho anh không?”
Trữ Lễ Hàn chau nhẹ mày.
Anh khá thích sạch sẽ.
Trữ Lễ Hàn: “Không cần.”
Úc Tưởng lập tức quay đầu ném một cú lên bóng ăn ba điểm trúng phóc vào giỏ rác.
Trữ Lễ Hàn: “...”
Mặc dù anh không cần nó nhưng cô cũng đừng vứt nó đi đầy dứt khoát như vậy chứ? Cô không định giữ nó lại làm bằng chứng hay sao?
Úc Tưởng ném khăn tay đi xong, xoay người lại, nói với hai người nhóm Lăng Sâm Viễn: “Xong rồi, không sao, hai người tiếp tục đi, đánh đi nhé.”
Lăng Sâm Viễn: “...”
Úc Tưởng xách váy bỏ đi.
Lăng Sâm Viễn chớp mắt mấy lần, sau đó đi theo cô.
Trữ Lễ Hàn đang ở ngay đây, đương nhiên không đời nào anh ta lại động thủ.
Nếu không, há chẳng phải anh ta trở thành thằng hề diễn trò xiếc cho anh cả của anh ta xem hay sao?
“Không phải cô thích tôi sao?” Bên đầu này, vừa ra khỏi vườn hoa phía tây, Lăng Sâm Viễn lập tức hỏi cô.
Gì?
Úc Tưởng quay đầu lại mới phát hiện ra Lăng Sâm Viễn cũng đi theo mình.
Úc Tưởng: “Ờ.”
Cô trả lời hết sức thiếu chân thành.
Hệ thống đành phải hét lên trong đầu cô: [Hình tượng nhân vật! Hình tượng nhân vật!]
Úc Tưởng liếm môi: “Tôi thích anh chết đi được, thực ra vừa rồi tôi đang nhìn trộm anh.”
Lăng Sâm Viễn cười hừ một tiếng: “Nhìn tôi đánh nhau à? Hình như cô chẳng có vẻ gì là đau lòng hay lo lắng cho tôi hết.”
Úc Tưởng: “Bởi vì trong lòng tôi, anh là điện, là ánh sáng, là huyền thoại duy nhất, anh là người giỏi nhất, không ai có thể đánh bại được anh.”
Sắc mặt Lăng Sâm Viễn bỗng chốc trở nên u ám, anh ta hỏi khẽ: “Có phải cô là người của Trữ Lễ Hàn không? Anh ta cử cô tới tiếp cận tôi phải không?”
Ông anh à, đừng tự luyến vậy chứ.
Úc Tưởng liếm môi, nói: “Anh xem, tôi kiêu ngạo, phóng khoáng như vậy, liệu Trữ Lễ Hàn có thuê nổi tôi không?”
Khóe môi Lăng Sâm Viễn giật một cái.
Kể ra… Cũng đúng.
Nếu như là người do Trữ Lễ Hàn cử tới thì chắc hẳn phải giàu thủ đoạn hơn mới phải. Huống hồ, hiện tại Trữ Lễ Hàn vẫn chưa biết thực lực chân chính của anh ta, e là Trữ Lễ Hàn chẳng buồn đối phó với anh ta đâu.
Lăng Sâm Viễn nheo mắt: “Vậy ra đây chính là tình yêu của cô đấy à? Tôi chẳng thấy cô yêu tôi ra làm sao cả.”
Ngài đúng là chó thật đấy!
Không, chó cũng không bằng ngài.
Úc Tưởng nhớ trong nguyên tác, lúc này Lăng Sâm Viễn đã có tình cảm với nữ chính và đang vụng trộm chuẩn bị cưa đổ nữ chính rồi.
Vậy mà giờ đây anh ta vẫn còn thảo luận xem cô có yêu anh ta hay không sao?
Tuy nhiên, nếu nghĩ kĩ lại thì âu cũng là chuyện bình thường.
Nam chính trong các tiểu thuyết tổng giám đốc ngang ngược thuộc thời kỳ văn học mạng đời đầu thường đều thể hiện ra rằng mình là người coi tất cả phụ nữ trên đời ngoại trừ nữ chính là công cụ để bản thân lợi dụng.
Bọn họ sẵn sàng coi phụ nữ là vật cản đòn, chịu khổ thay cho nữ chính, bọn họ sẵn sàng lợi dụng tiền tài, gia thế của những cô gái này, trao cho người ta danh phận nhưng không trao cho người ta tình yêu, bởi vì tình yêu duy nhất của anh ta là dành cho nữ chính, cuối cùng còn giết chết đối phương để nhường lại vị trí đó cho nữ chính.
Không hổ là mi!
Nam chính chó má!
Úc Tưởng chép miệng một tiếng, nói vừa dịu dàng vừa nồng nàn tình cảm: “Đúng vậy, đây chính là tình yêu của tôi. Tôi thích nhìn thấy vẻ mặt nhẫn nhịn, khó chịu của anh khi anh bị người ta nhục mạ. Tôi cũng thích xem lúc anh đánh nhau với người ta, khóe mắt kéo dài một vệt máu làm toát lên vẻ tàn nhẫn đầy kìm nén sâu trong đáy mắt của anh, chưa biết chừng có khi anh còn thở hổn hển, kéo vạt áo lên,