Trong phòng cấp cứu lúc nửa đêm.
Diệp Tam Tuế ném cục bông dính đầy máu và chất nhầy vào thùng rác, cơn buồn nôn tràn lên trong bụng: “Phần thân dưới đã ngừng chảy máu, trong thời gian tới không thể quan hệ nửa.”
Tô Nam Chi nước mắt lưng tròng nằm xuống, che mặt xấu hổ: “Cảm ơn.” Chơi đùa quá mức với chồng sắp cưới đến nổi phải đi bệnh viện, chuyện này thật sự quá xấu hổ rồi.
Diệp Tam Tuế khó khăn nhếch khóe miệng, vén rèm đi ra ngoài. Có lẽ hôm nay đi làm không xem ngày giờ rồi, thế mà lại gặp bạn gái hiện tại của bạn trai cũ.
Cố Ngộ Thù dựa vào tường, toàn bộ cúc áo sơ mi trắng trêи người đều cởi ra hết, trêи làn da màu đồng toàn là vết son môi. Anh đang thản nhiên nhai kẹo cao su: “Cô tên là Diệp Tam Tuế?”
Tim của Diệp Tam Tuế chợt thắt lại, suýt chút nữa đã sợ hãi bỏ chạy, tuy nhiên nghĩ đến chuyện bản thân đã thay đổi từ lâu thì cười nhẹ nói ra lời dặn dò của bác sĩ: “Anh Cố, vợ sắp cưới của anh có thai rồi, sau này quan hệ vợ chồng xin cẩn thận một chút.”
Cố Ngộ Thù cười nham hiểm, có thai? Dù sao anh cũng chưa chạm vào Tô Nam Chi, cũng không biết bố đứa trẻ là ai, hôm nay chỉ đơn giản là Tô Nam Chi đã tự làm mình bị thương mà đồ vật bị kẹt lại ở trong nên mới đến bệnh viện thôi.
Anh bước chậm tới, ép bác sĩ trong trẻo lạnh lùng kia phải lùi lại, cuối cùng nhếch nhác đâm vào tường, không thể thoát được nữa.
Anh chống hai tay vào tường, kéo hai người lại gần trong gang tấc, hơi thở nóng hổi kèm theo vị thanh mát của kẹo cao su phà lên chóp mũi cô: “Có phải là chưa từng có ai hỏi qua Diệp Tam Tuế là ai không?”
Nụ cười của cô dừng lại nơi khóe môi, con ngươi bất giác co rút lại, Cố Ngự Thù nhận ra cô rồi? Làm sao có thể, chuyện đã qua năm năm, khuôn mặt của cô cũng đã chỉnh sửa qua, chỉ cần liếc mắt một cái đã bị anh nhận ra sao?
“Kiều Sam! Em có biến thành tro bụi tôi cũng nhận ra!” Anh nghiến răng, đôi mắt đỏ ngầu, từng chữ đều như thể bị ép ra giữa hai kẽ răng.
“Tôi không phải!” Diệp Tam Tuế đột nhiên ngẩng đầu, Kiều Sam đã chết rồi!
Đôi mắt của Cố Ngộ Thù đầy nỗi buồn, không chịu nhận sao?
Anh vén một bên rèm lên, đẩy cô xuống giường bệnh, xé áo blouse trắng của cô rồi đưa tay luồn vào dưới váy: “Tôi nhớ... em thích được người khác sờ chỗ này đúng không?”
Cơ thể khô khốc bị mở ra, đau đớn đến mức phát ra tiếng rêи rỉ, anh