Tay Cố Ngộ Thù run lên, thứ cuối cùng là có ý gì?
Bác sĩ chính cẩn thận bước tới: “Cậu Cố, ca phẫu thuật đã sẵn sàng, xin hãy đưa quả thận cho tôi.”
Cố Ngộ Thù sững sờ ở đó, như thể anh không thể tin vào phán đoán của chính mình, thật ra anh không có ý định lấy quả thận của Diệp Tam Tuế, anh chỉ muốn đưa người ra ngoài trước, sau đó mới tính kế lâu dài.
Quả thận này, chỉ cần bỏ tiền muốn một hai quả cũng có.
Diệp Trầm Phù hừ lạnh một tiếng, giật lại hộp y tế trêи tay Cố Ngộ Thù, đưa cho bác sĩ chính, giọng điệu trịnh trọng: “Đây, ông phải chữa khỏi cho người phụ nữ trong đó, như vậy sau này tôi mới có thể khiến cô ta sống không bằng chết!”
Bác sĩ chính trả lời một câu, ngay lập tức ôm hộp y tế bước vào phòng mổ.
Diệp Trầm Phù liếc mắt nhìn Cố Ngộ Thù: “Tự lo thân mình đi!”
Anh ta xoay người rời khỏi bệnh viện, nơi này, anh ta không muốn ở lại thêm một phút nào.
Cố Ngộ Thù đột ngột vươn tay ngăn Diệp Trầm Phù lại, giống như dã thú sắp chui ra khỏi lồng: “Cô ấy! Đâu!”
Diệp Trầm Phù không tức giận mà lại cười, nhưng nụ cười đặc biệt thấm thía: “Cậu hỏi tôi? Cậu Cố! Tôi hỏi cậu mới đúng! Cậu tống cô ấy vào tù rồi khiến cho cô ấy vào phòng bệnh, cậu thế mà tới hỏi tôi, cô ấy ở đâu? Cô ấy có liên quan gì đến cậu? Cậu là gì của cô ấy? Tôi sợ phải nói với cậu, ngay cả khi cô ấy đã chết, tin tức về cái chết của cô ấy cũng không cần truyền đến tai cậu, ngay cả không có ai nhặt xương cốt, cũng không đến lượt cậu nhặt, hiểu không?”
“Anh đang nói cái gì vậy?” Cố Ngộ Thù đột nhiên bật thốt lên như thể vừa bị ai giật mất sợi rơm cứu mạng cuối cùng, đột nhiên lao tới túm lấy cổ Diệp Trầm Phù.
Diệp Trầm Phù có vẻ rất hài lòng, anh ta vui khi thấy Cố Ngộ Thù khóc lóc mất kiểm soát, trong lòng anh ta lúc này rất đau buồn, nếu Cố Ngộ Thù có thể cảm nhận được một phần mười nghìn, anh ta cũng cảm thấy là chuyện tốt, mặc dù... đứa ngốc Diệp Tam Tuế vốn không muốn nhìn thấy cảnh này chút nào.
Nhưng anh ta vẫn tức giận, Diệp Tam Tuế hiến một quả thận cho Cố Ngộ Thù, nhưng Cố Ngộ Thù lại muốn mạng của Diệp Tam Tuế!
“Tôi có