Editor: Han SuningChiếc taxi dừng lại trước cửa một quán cà phê trong thành phố.Lục Trường Minh mang theo kịch bản, dắt Tô Tiểu Châu xuống xe ."Vị Hi là một người quy tắc. Dù đã hứa sẽ nhờ ba đọc kịch bản của anh, nhưng cô ấy vẫn phải gặp anh trước. Nếu anh quá kém, cô ấy nhất định sẽ đổi ý." Tô Tiểu Châu hiếm khi nghiêm túc.Cô hy vọng anh trai mình có thể thành công, đây là bước quan trọng.Lục Trường Minh gãi gãi mái tóc xoăn nhẹ bên tai, nhìn vào quán cà phê.Vì là buổi tối nên quán có hơi đông nhưng không gian lại yên tĩnh, thích hợp để ngồi đọc sách một mình."Vào thôi." Lục Trường Minh không nét căng thẳng cũng không khẩn trương, điều này xuất phát từ sự tự tin đối với kịch bản《 Đô đĩnh hảo》.Hai người đi vào quán cà phê, Tô Tiểu Châu trực tiếp nhìn về một phía góc, sau đó lôi Lục Trường Minh đi tới.Ngồi ở một cái bàn cạnh cửa sổ là một nữ sinh để tóc chéo - ngày xưa, kiểu tóc này có nghĩa là cô ấy đã kết hôn, nhưng ở thời hiện đại, nó làm toát lên một cảm giác nhẹ nhàng, trong sáng.Lục Trường Minh đến gần, quan sát một bên mặt của nữ sinh.Khuôn mặt trái xoan cùng chân mày hình trăng khuyết, sống mũi cao và đôi môi nhỏ nhắn, hai vai thẳng, lưng thẳng tự nhiên, khí chất mạnh mẽ.Rõ ràng chỉ là một bộ đồ đơn giản với áo phông kẻ sọc và chiếc quần ống rộng, nhưng lại toát lên khí chất của con gái đạo diễn."Vị Hi, chúng tôi đến rồi." Tô Tiểu Châu nhẹ giọng nói, ngồi ở đối diện Lâm Vị Hi.Lục Trường Minh cũng ngồi xuống, lúc này mới thấy Lâm Vị Hi trên tay còn đang cầm một quyển sách, là quyển khoa học viễn tưởng tiếng tăm lừng lẫy trong giới văn học《 Vũ trụ vô thanh 》."Châu Châu, cậu muốn uống gì?" Lâm Vị Hi nhoẻn miệng cười, ánh mắt không ngừng liếc qua khuôn mặt của Lục Trường Minh."Hai tách cappuccino, đều có đường." Tô Tiểu Châu thuận miệng nói, sau đó giới thiệu Lục Trường Minh, "Vị Hi, đây là anh trai mình, cậu cũng đã thấy trong vòng bạn bè, rất đẹp trai.""Đẹp trai." Lâm Vị Hi mỉm cười đáp lại."Ding, Lâm Vị Hi khen bạn đẹp trai, giá trị nam thần +0." Lục Trường Minh kiểm tra hệ thống, quả nhiên lại thêm một quả trứng không."Bạn học Lâm, gọi tôi là Lục Trường Minh, một nhà làm phim." Lục Trường Minh vươn tay , Lâm Vị Hi bắt tay một cái cho có,《 Vũ trụ vô thanh 》trong tay đã bỏ xuống.Cô cũng không muốn lãng phí thời gian, chuyển qua xem《 Đô đĩnh hảo 》.Chỉ trong vài phút, cô gật đầu: "Rất có khiêu văn chương, nhưng có khả năng không có chỗ đứng.""Vị Hi, cậu có thể đưa ba cậu xem, cái gì cũng đều phải thử, không thể một lần là bỏ qua một tiểu thịt tươi như anh ấy." Tô Tiểu Châu thay Lục Trường Minh nói chuyện."Không vội, mình về nhà xem lại, kịch bản này dài như vậy, ba mình rất bận và có thể không có thời gian, mình xem rồi nói lại với ông ấy là được." Lâm Vị Hi trả lời một cách mơ hồ.Lục Trường Minh thầm nghĩ cô gái này thật lợi hại, rõ ràng chính là một học sinh trung học, lại hoàn toàn có dáng dấp của người trưởng thành.Không hổ là con gái của một đạo diễn.Tô Tiểu Châu nghe ra có gì đó không ổn, nhíu mũi: "Vị Hi, xin cậu hãy giúp đỡ, anh trai mình rất tốt . . .""Châu Châu, đừng ép mình." Lục Trường Minh cắt ngang: "Lâm Nghị Mưu tiền bối dạo này bận quay《 Sơn tra thụ chi tình 》, chắc chắn là rất bận. Bạn học Lâm đồng ý xem kịch bản của tôi, hơn nữa còn nói lại với Lâm Nghị Mưu tiền bối đã là sự giúp đỡ rất lớn ."Lục Trường Minh là người hiểu lí lẽ, anh ấy nói ra những lời này cũng không có gì kỳ lạ, bản thân và Lâm Nghị Mưu cũng không quen biết, người ta là một cô gái đã đồng ý xem kịch bản và nói lại là đã rất tốt.Lâm Vị Hi nhướng mày, liếc nhìn Lục Trường Minh một cái, cũng không nói gì thêm.Tô Tiểu Châu bĩu môi, uống một hớp cà phê, kết quả bản thân lại bị sặc, chạy nhanh vào nhà vệ sinh.Bây giờ chỉ còn lại Lục Trường Minh cùng Lâm Vị Hi .Lâm Vị Hi cũng không cảm thấy khó xử, tự nhiên thanh thản một lần nữa cầm lấy 《 Vũ trụ vô thanh 》 lên xem.Lục Trường Minh tìm đề tài để tán gẫu: "《 Vũ trụ vô thanh 》của nhà văn Pháp Phàm Nạp được coi là một tác phẩm khoa học viễn tưởng kinh điển trong giới văn học.""Anh cũng đã xem qua?" Lâm Vị Hi di chuyển ánh mắt mở cuốn sách ra, thanh tú mà lạnh lùng. Khuôn mặt luôn luôn xuất hiện sự thản nhiên không thay đổi."Tôi học đại học Khoa tiếng Trung, đối văn học hiểu biết rất rõ. "Giả thuyết vườn bách thú"