“Cậu ta bị ba đánh.”
Bầu không khí nhất thời hơi gượng gạo, vẻ đỏ ửng ban nãy trên khuôn mặt Sầm Thanh còn chưa tan hết, Đoàn Sinh Hòa bởi một câu của Liễu Tích Minh mà khuôn mặt nóng lên.
Hai người thoạt nhìn như là cặp đôi mới yêu đụng phải người khác, mặt đỏ tai hồng bốn mắt nhìn nhau.
Phòng cấp cứu ồn ào, mãi đến sáng sớm ngày hôm sau Sầm Thanh mới hơi buồn ngủ, cô mơ màng ngủ thiếp đi, loáng thoáng nghe được cái gì rút kim thay nước, nhưng bởi vì quá mệt cô không để ý tới.
Khi cô tỉnh lại, bởi vì giường phòng cấp cứu không đủ, y tá qua đây thúc giục Sầm Thanh truyền dịch xong thì rời khỏi.
Cô mở mắt ra, mơ màng nhìn xung quanh, thấy giường bên cạnh đã xếp chăn gọn gàng, Sầm Thanh hỏi y tá: “Chào chị, xin hỏi người ở giường bên cạnh đâu rồi?”
“Truyền dịch xong thì đi rồi, à, hình như nhìn thấy cô rút kim ra rồi tiêm lại mới đi.
Là hai anh chàng đẹp trai phải không?”
“Phải…” Sầm Thanh mặc áo khoác xuống giường, lúc này bụng cô đã thoải mái hơn chỉ còn hơi đau một tí.
Cô đi chầm chậm ra khỏi phòng cấp cứu, từ xa cô nhìn thấy Tô Tế Đồng xách theo hai hộp cháo trắng đi tới.
“Cậu tỉnh rồi à? Tớ còn tưởng rằng cậu ăn chút cháo lót bụng mới trở về.” Tô Tế Đồng rảnh tay gọi điện thoại cho Uông Thư Kiều, cô bạn trở về trường xin nghỉ.
“Đi thôi, bọn tớ xin cho cậu ba ngày nghỉ, cậu trở về nằm vài hôm cho khỏe.”
Sầm Thanh nghĩ tới lời nói của y tá, hỏi: “Đêm qua hai cậu về ký túc xá à?”
“Tớ nói này cậu có lương tâm không hả? Cậu chỉ nhớ đàn anh Đoàn của cậu phải không?” Tô Tế Đồng và Uông Thư Kiều ngồi trên ghế tại hành lang cả đêm hôm qua, cứ cách một lúc thì sẽ xem tình hình của Sầm Thanh, hai người bốn con mắt đen thùi sắp rơi xuống đất.
“Cơ mà sau đó bọn tớ thấy đàn anh Đoàn rút kim ra vẫn chưa đi, giúp cậu nhìn bình nước thuốc nên bọn tới ngủ một lát không lo tới cậu.”
“Các cậu để một bệnh nhân giúp tớ nhìn bình nước thuốc, nếu anh ấy không đáng tin cậy thì hai người các cậu mất đi một người bạn cùng phòng.” Sầm Thanh lòng vẫn mang sợ hãi nhìn thoáng qua vết thâm trên tay.
“Sao vậy chứ, nếu cậu có mệnh hệ gì thì trực tiếp lên giường với đàn anh đi, cũng đỡ tốn tâm tư theo đuổi anh ấy.”
Hai người ngồi trong xe taxi, Sầm Thanh túm lấy cái khuy trên cổ tay áo khoác của Tô Tế Đồng ngắm nghía: “Cậu nói xem buổi tối anh ấy còn đến không?”
“Đến.” Tô Tế Đồng gật đầu.
Sầm Thanh đột ngột ngẩng đầu nhìn cô ấy: “Cậu hỏi rồi à?”
“Không có, nhưng cậu nhớ lại dáng vẻ thảm thương của đàn anh đi, tớ thấy dù gì cũng phải truyền dịch ba ngày mới xong, thay thuốc nhanh nhất là một tuần.”
“Cũng phải…bị đánh thảm lắm, ba anh ấy sao có thể xuống tay.” Sầm Thanh thở dài, “Để lại sẹo thì đẹp sao được.”
Ngày hôm qua Tô Tế Đồng nghe được tin tức bên lề, cô ấy hạ giọng nói ra chuyện hóng được với Sầm Thanh: “Hình như là ba anh ấy không tán thành việc anh ấy diễn kịch nói, muốn bảo anh ấy về nhà làm việc trong công ty.”
“Thế à…” Sầm Thanh lại thở dài một tiếng, “Làm người xuất sắc cũng thật khó khăn, không giống như tớ, ba tớ tuyệt đối không bảo tớ đến công ty ông ấy làm việc, công ty của ông ấy còn muốn đứng vững nhiều năm đó.”
Sau khi trở về, Sầm Thanh nằm trong phòng ký túc một ngày, thuận tiện nghỉ ngơi dưỡng sức để nghênh đón cuộc gặp gỡ tình cờ tối đó do ông trời sắp đặt.
Buổi tối, cô từ chối hai người bạn đi cùng mình.
“Cậu đi một mình được không?” Uông Thư Kiều thấy sắc mặt cô vẫn không tốt lắm.
“Được, hai cậu viết luận văn giữa kỳ của hai cậu đi, tớ truyền dịch xong sẽ trở lại.” Sầm Thanh mang đôi bốt mới toanh, mặc chiếc áo khoác da bên ngoài.
Cô gọi xe tới bệnh viện, vừa vào cửa đã bắt đầu tìm kiếm bóng dáng Đoàn Sinh Hòa.
Cần cù không phụ lòng người, Sầm Thanh đi tìm từng hàng một, rốt cuộc tại một góc trong phòng truyền dịch phát hiện ra cái túi của Đoàn Sinh Hòa.
Cô vui vẻ ngồi xuống chờ y tá gọi tên, thuận tiện nhìn xung quanh.
Đoàn Sinh Hòa vừa vào cửa đã thấy dáng vẻ rướn cổ của Sầm Thanh.
“Ô, hôm nay kế bên đàn em có người rồi.” Liễu Tích Minh cũng nhìn thấy cái túi kiểu nam kế bên Sầm Thanh.
Sau khi anh ta nói xong thì nhìn kỹ, cái túi kiểu nam kia trông hơi quen mắt: “Có phải cô ấy tưởng rằng cái túi kia là của cậu không?”
Đoàn Sinh Hòa phớt lờ anh ta, anh mang theo thuốc đến quầy y tá đăng ký.
Sau khi đăng ký xong anh quay đầu lại, phát hiện không thấy cái đuôi.
Anh tùy tiện tìm một chỗ trống ngồi xuống, nửa phút sau Liễu Tích Minh một tay xách đồ của Sầm Thanh, tay kia thì giúp cô cầm bình truyền dịch đi sang đây.
“Đàn anh, trùng hợp quá…” Lời dạo đầu muôn đời không thay đổi của Sầm Thanh, nhưng bởi vì ban nãy nhận nhầm túi nên tới giờ cô vẫn còn hơi xấu hổ.
“Ừm.” Ánh mắt Đoàn Sinh Hòa dời khỏi tờ báo, anh nhìn Sầm Thanh một cái rồi lại cúi đầu.
“Hai người trò chuyện đi, tôi ra ngoài nhận điện thoại.” Liễu Tích Minh để hai người ở riêng, anh ta cầm di động bỏ đi.
Lúc anh ta vòng ra phía sau Đoàn Sinh Hòa đã làm động tác tay cố lên với Sầm Thanh, nào ngờ bị Đoàn Sinh Hòa phát hiện, anh chẳng hề quay đầu lại nhìn mà trở tay cho anh ta một quyền ngay giữa sườn thắt lưng.
Liễu Tích Minh vừa đi thì y tá ở phía sau đẩy xe đẩy nhỏ sang đây.
“Đoàn Sinh Hòa? Tổng cộng hai bình, vết thương lát nữa để bạn gái cậu giúp cậu khử trùng thay thuốc.” Y tá nói xong thì nhìn thoáng qua Sầm Thanh, “Cô biết chứ?”
“Biết ạ biết ạ, chị y tá hãy yên tâm, ở lớp huấn luyện quân sự tôi là trợ thủ của nhóm điều trị, không thành vấn đề.” Sầm Thanh thừa dịp Đoàn Sinh Hòa chưa làm sáng tỏ xưng hô bạn gái của y tá, vội vàng ôm lấy việc thay thuốc.
Có điều ở lớp huấn luyện quân sự cô không phải trợ thủ của nhóm điều trị, mà là huấn luyện được một nửa thì nửa thời gian còn lại nằm trong nhóm điều trị.
Nhưng cô đã xem thao tác của bọn họ, thay thuốc thôi mà không có gì khó khăn.
Y tá đi rồi, Sầm Thanh lấy dung dịch khử trùng và thuốc mỡ trong tay Đoàn Sinh Hòa, cô nhìn anh chằm chằm nóng lòng muốn thử.
“Lát nữa chờ Liễu Tích Minh về thay thuốc.” Đoàn Sinh Hòa giữ lại tay cô.
Sầm Thanh đặt bàn tay