“Không ngủ ngon? Thảo nào mọc mụn.”
Tư Huyền mắng chửi gã trai thẳng này trong lòng tám trăm lần, cô cố gắng khống chế biểu cảm, nở nụ cười cứng đờ: “Phải đó Giang tổng, chỉ sợ ngài đã nhiều năm rồi chưa từng thể nghiệm mùi vị mọc mụn thanh xuân nhỉ?”
Giang Sinh Hành đột ngột khom lưng, kề sát Tư Huyền.
Khoảng cách giữa hai người từ từ thu ngắn lại, cho đến khi Tư Huyền có thể nhìn rõ lỗ chân lông trên làn da của Giang Sinh Hành thì anh dừng lại.
Ba giây sau, lỗ tai Tư Huyền đỏ lên mà mắt thường có thể thấy được…
Giang Sinh Hành đứng thẳng lưng, khóe môi nhếch lên.
“Anh, anh, anh…anh làm gì đó?” Hô hấp của Tư Huyền bất ổn, cô che mặt, bàn tay phải hơi run run.
“Chưa từng mọc mụn thanh xuân, tôi cảm thấy mới mẻ nên muốn nhìn kỹ xem.”
Tư Huyền không nhịn được cười lạnh, hỏi: “Thế Giang tổng có hài lòng không?”
Giang Sinh Hành đáp: “Hài lòng, đỏ đỏ trắng trắng rất đáng yêu.”
Đợi sau khi Giang Sinh Hành đi xa, Tư Huyền lấy ra chiếc gương bên người ra soi.
Quả thật đỏ đỏ trắng trắng, vì nốt mụn kia cô đã cố gắng vài ngày nhưng nó vẫn chưa chín để nặn ra được, tới nhà họ Giang vài tiếng thì mụn chín rồi.
Giang Sinh Hành này không phải có độc chứ? Hiệu quả này có thể sánh bằng thuốc thần trị mụn.
Còn có khuôn mặt của Tư Huyền cũng đỏ chín, cơn gió lạnh không thể xua tan vẻ đỏ ửng dưới lớp phấn nền.
Cô ngồi bên bờ hồ vài phút, từ xa nhìn thấy một dì mặc tạp dề đi tới: “Cô Tư, chủ tịch Giang mời cô vào trong.”
“Vâng, phiền dì dẫn đường.” Tư Huyền đứng dậy vỗ khuôn mặt, đi theo cửa hông tiến vào.
Tới phòng ăn ở lầu hai, cả nhà họ Giang đều có mặt, Tư Huyền đi vào không bao lâu thì ông bà Tư cũng tới rồi.
Tư Thừa Bình thấy con gái mình ngồi cùng Giang Sinh Hành thì lập tức xụ mặt, ông có nghe được chuyện Giang Sinh Hành không hài lòng về con gái mình, hiện giờ Giang Hồng Tự lại đòi ghép uyên ương lung tung, ông thương con gái đương nhiên chẳng vui chút nào.
“Chú em Thừa Bình, ngồi đi.” Giang Hồng Tự đứng dậy tiếp đón bọn họ.
Tào Nghiên Phương kéo Tư Thừa Bình ngồi xuống, bà ngồi kế bên Tư Huyền, đưa tay xuống dưới bàn tìm bàn tay của Tư Huyền.
Cô cho bà một nụ cười.
Giang Hồng Tự nói lời khách khí cả buổi tối, người tinh tường đều có thể nhìn ra ý tưởng chính của ông ta —— ông ta thích đứa con dâu Tư Huyền này.
Tư Thừa Bình lăn lộn nhiều năm sao có thể không biết ý tứ của Giang Hồng Tự.
Ông ta nói tới thì Tư Thừa Bình chặn lại, thái độ khiêm tốn khiến người ta không bới ra thiếu sót, nhưng cũng tỏ vẻ nhà họ Tư bọn họ không muốn trèo cao.
Cuối cùng Giang Hồng Tự hết cách, ông ta vung tay: “Chuyện mấy đứa nhỏ cứ để tự bọn nó lo liệu đi.”
Giang Hồng Tự chỉ vào Đoàn Sinh Hòa nói đùa: “Tư Huyền, nếu cháu ngại thằng lớn nhiều tuổi, thằng út nhà này cùng một năm với cháu.”
Giang Sinh Hành ngước mắt nhìn Giang Hồng Tự: “Thằng út? Ba không lo bát tự tương khắc à?”
“Ba nói hợp là hợp!” Giang Hồng Tự phồng râu trợn mắt, tác phong độc đoán không cho phép nghi ngờ.
—
Sau hôm sinh nhật của Giang Hồng Tự, Tư Huyền nằm ở nhà vài ngày, chừng một tuần hơn không ra ngoài.
Tư Thừa Bình thật sự không nhìn được nữa, sáng thứ hai ông kéo con gái dậy, ép Tư Huyền đến công ty ông.
“Ba ơi, con đến công ty ba không tốt đâu.” Tư Huyền níu giữ khung cửa chơi xấu, “Con đang tìm việc, ba nói đi một sinh viên vừa tốt nghiệp nhảy sang công ty ba, không công bằng với nhân viên lâu năm trong công ty ba đâu.”
Lúc này, Tào Nghiên Phương đắp mặt nạ từ phòng đi ra, nghe được lời này của Tư Huyền bà không nhịn được chế nhạo nói: “Con nghĩ nhiều rồi con cưng, ý ba con là bảo con đến công ty ông ấy thực tập, sau ba tháng sẽ xem xét chuyển chính thức.”
Tư Thừa Bình gật đầu, trầm giọng nói: “Đúng vậy, ba đã nói chuyện với bộ phận kế hoạch, hôm nay còn có một nhân viên vừa tốt nghiệp giống con đến trình diện, ba tháng sau trong hai người chỉ giữ lại một người chuyển chính thức.”
Vừa dứt lời Tư Thừa Bình sợ Tư Huyền hiểu lầm, ông lập tức bổ sung: “Là công ty đối tác bỏ phiếu, con là con gái ba cũng vô dụng.”
Tư Huyền sửng sốt một chút: “Khoan đã ba thân yêu của con… Con, là con gái duy nhất của chủ tịch, đến bộ phận kế hoạch thực tập, còn phải cùng một người khác cạnh tranh trong cuộc đua chuyển chính thức?”
Tư Thừa Bình gật đầu: “Người kia là nghiên cứu sinh vừa tốt nghiệp của trường con.”
“Con bắt đầu nghi ngờ con không phải con ruột của ba…” Tư Huyền nói xong thì lập tức đóng cửa phòng, cất cao giọng nói, “Con thay quần áo, đừng tiến vào!”
Nửa tiếng sau Tư Huyền chuẩn bị xong xuôi xuống lầu, cô ngồi xuống bên bàn ăn.
“Ba đi sớm thế ạ?” Cô cắn một miếng trứng chiên, “Giống như trở về hồi cấp ba, lúc con ăn sáng ba phải lái xe để làm nóng điều hòa.”
Tào Nghiên Phương vểnh lên bộ móng tay vừa mới làm hôm qua mà khuấy sữa tổ yến, bà thong thả nói: “Ba con đi làm rồi.”
Tư Huyền sửng sốt: “Đi làm? Ba không đợi con sao?”
“Ôi chao.” Tào Nghiên Phương buông bát xuống, “Nhân viên nhỏ nào của bộ phận kế hoạch ngồi xe chủ tịch đi làm tan ca chứ?”
“Vậy con đi thế nào?” Xe của Tư Huyền đang ở bãi đỗ xe của căn hộ cô thuê, chỗ đó cách nhà cô năm sáu km.
“Sao cũng được, cơ mà con nhanh lên đi, ngày đầu tiên đi làm đến muộn không tốt đâu.” Tào Nghiên Phương nhìn thoáng qua thời gian, chỉ cách cho cô, “Nếu bây giờ con ra cửa đón tàu điện, chắc là tới kịp quẹt thẻ.”
Tư Huyền nhét hết trứng chiên vào miệng, cô bực bội đứng dậy cầm túi xách bỏ chạy.
Ở đâu có người bảy giờ sáng biết mình hôm nay phải đi làm, chín giờ phải đến công ty chứ? Hơn nữa cô còn đường đường là con gái chủ tịch!
Tàu điện cách nhà chừng tám trăm mét, Tư Huyền tính toán thành tích kiểm tra thể chất tám trăm mét của mình hồi đại học, cộng thêm trọng lượng của quần áo và đồ đạc hôm nay, cô đoán chừng hai mươi phút sau có thể tiến vào trạm.
Tư Huyền hít sâu một hơi hướng về phía trạm xe, dùng tốc độ ba km một giờ chạy như điên.
Rốt cuộc khi hơi thở của cô thoi thóp thì trạm xe ở ngay trước mắt…
Cô sắp bước xuống bậc thang thì đúng lúc này bên người đột nhiên vang lên tiếng còi xe.
Tư Huyền quay đầu nhìn, xe rất xịn, cả thành phố M không tìm ra được bao nhiêu chiếc.
Lại nhìn cái người ngồi ở hàng ghế sau ——
Âu phục giày da, khuôn mặt tuấn