Sắc mặt Lục Vĩnh Hân không tốt, em gái mẹ kế mang đến, vậy thì chính là không có quan hệ huyết thống rồi?
Nhưng cô lại chưa nghe Thẩm Tùy An nhắc đến bao giờ, nếu chỉ là mối quan hệ bình thường, thì không thể nào không nhắc tới. Cô là phụ nữ, suy nghĩ nhạy cảm. Cô biết anh được năm năm, quen nhau đã được ba năm, nhưng chưa từng thấy Thẩm Tùy An thất thố như thế.
Cẩn thận, dè dặt, trong mắt lại ánh lên sự kỳ vọng và vui mừng.
Bỗng nhiên điện thoại Hoắc Từ vang lên, là Mạc Tinh Thần điện tới thúc giục: “Cậu đang ở đâu? Đá trong sashimi cá hồi sắp tan hết rồi, cậu mà không đến thì tớ ăn hết đó.”
(*) Sashimi cá hồi:
“Tới ngay.” Hoắc Từ cúp điện thoại, đi vòng qua Thẩm Tùy An.
“Tiểu Từ, chủ nhật em có về nhà ăn cơm không?” Thẩm Tùy An hỏi cô một câu, Lục Vĩnh Hân đứng bên cạnh nhịn không được nắm chặt tay anh.
“Anh cảm thấy với quan hệ của chúng ta có thể cùng ăn cơm trên một cái bàn sao?”
Hoắc Từ ngoảnh đầu nhìn anh, cười lạnh một tiếng, nghênh ngang rời đi.
Đến quán ăn Nhật ở lầu bảy, Mạc Tinh Thần đang đợi cô ở sảnh. Tuy có vách ngăn bằng gỗ giữa các chỗ ngồi, nhưng vẫn không kín đáo bằng phòng tatami.
Thấy cô nhíu mày, Mạc Tinh Thần lập tức nói: “Tớ đã đặt chỗ từ trước, nhưng hôm nay là thứ sáu, khách khá đông nên không còn phòng bao.”
Cũng không phải Hoắc Từ khác người, chỉ là lần nào cô ăn bên ngoài, cũng có người chụp lén cô. Mặc dù cô không phải minh tinh, nhưng fan trên Weibo lại khá đông đảo nên khó tránh khỏi việc bị nhận ra.
Các món ăn trên bàn gần như được dọn lên cùng lúc. Trong khi ăn cơm, Mạc Tinh Thần phàn nàn chuyện ở bệnh viện.
Cô là blogger thời trang trên Weibo, nhưng công việc chính là bác sĩ trung tâm kiểm tra y tế ở một trong ba bênh viện hàng đầu. Mỗi ngày đi làm rất thoải mái, nhưng cô lại thường xuyên phàn nàn vì quá chán, nếu không phải vì để đối phó với cha mẹ, thì cô đã sớm từ chức.
“Đúng rồi, sang năm Thiệu Nghi tốt nghiệp rồi kết hôn luôn, cuối cùng phòng 406 của chúng ta cũng đã có người lấy chồng rồi.” Mạc Tinh Thần ngẩng đầu lên, nói.
Thấy Hoắc Từ cứ im lặng, Mạc Tinh Thần lấy đũa gõ lên cái đĩa nhỏ trước mặt mấy lần thì Hoắc Từ mới ngẩng đầu lên nhìn một cái.
“Cậu nghĩ gì mà hồn vía lên mây thế?” Mạc Tinh Thần hỏi cô.
Hoắc Từ cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Dạo này đang thịnh hành kết hôn sao?”
Mạc Tinh Thần à một tiếng, nở nụ cười bất đắc dĩ: ‘Tớ nói này Hoắc tiên nữ, ngài đúng là nhân vật trên trời, không dính đến chuyện của nhân gian chúng tớ bao giờ. Cậu có biết trong năm nay tớ đã bị bức hôn bao nhiêu lần rồi không? Mẹ tớ đang ở Nam Kinh, vậy mà tháng này bà ấy đã giới thiệu cho tớ hai đối tượng gặp mặt rồi.”
Mạc Tinh Thần bằng tuổi Hoắc Từ, năm nay hai mươi sáu tuổi, tốt nghiệp đã mấy năm, sự nghiệp thành công, diện mạo không tệ. Nhưng vẫn không có bạn trai, người lớn trong Mạc gia đã sớm sốt ruột. Dù sao trong dàn cháu thì Mạc Tinh Thần là người có tiền đồ nhất, lúc thi đại học đã vào được đại học đứng đầu cả nước nữa mà.
Tốt nghiệp thì làm tại bệnh viện top ba, bây giờ còn mua được nhà ở Bắc Kinh nữa.
Cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu mỗi đàn ông.
Quả thật Hoắc Từ không có loại phiền não này, từ khi bố mẹ ly hôn, cả hai người đều dùng hết khả năng để đền bù cho cô nên đương nhiên sẽ không có ai khua tay múa chân với cuộc sống cô, lại càng không có ai bắt cô phải kết hôn cả.
“Cậu cảm thấy như tớ là tốt à?” Hoắc Từ cúi đầu, châm chọc nói.
Mạc Tinh Thần ngưng lại, không dám oán trách tiếp. Thật ra có đôi lúc bố mẹ càm ràm hay thúc ép, cũng là một loại quan tâm.
Mạc Tinh Thần nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Thiệu Nghi nói chúng ta lâu rồi không cùng nhau ăn cơm, chờ lúc nào rảnh thì tụ họp một lần.”
“Vậy trước khi tớ xuất ngoại, cậu đặt chỗ trước đi.” Hoắc Từ nói.
Mạc Tinh Thần tò mò hỏi: “Cậu thật sự đi Châu Phi à?”
“Mọi thứ đã chuẩn bị xong hết rồi, ngày bảy này sẽ bay.” Hoắc Từ gật đầu.
Những chuyện này đều là do Dương Minh nói với Bạch Vũ. Hoắc Từ có số điện thoại của Dịch Trạch Thành, nhưng mà cô không có gọi cho anh.
Hành trình đã được sắp xếp xong xuôi, ngày bảy tháng một từ Bắc Kinh bay thẳng đến đó. Dịch Trạch Thành sẽ đi chung với cô, đây chính là yêu cầu duy nhất của Hoắc Từ cho công việc lần này.
Căn cứ theo hành trình thì họ sẽ ở đó một tháng, đến lúc đó cô sẽ xoáy sâu vào chụp các công việc của MSF. Nếu như cần thiết thì có thể họ sẽ phải đến khu vực đang có chiến loạn.
Dù Hoắc Từ không phải là nhiếp ảnh gia chiến trường, nhưng những thách thức thế này, cô sẽ không bỏ qua.
**
Dịch Trạch Thành từ công ty đi ra cũng đã bảy giờ, anh phải đi một tháng. Tuy rằng có thể giải quyết công việc qua video, nhưng chuyện của công ty cũng phải thu xếp sớm. Một tháng qua, anh gần như không có nghỉ ngơi, ngay cả cuối tuần cũng phải tăng ca.
Vốn dĩ Dương Minh muốn đưa anh đi nhưng bị anh từ chối.
Bữa tiệc tối nay là tiệc riêng tư, anh có thể tự lái xe đi được.
Anh đặt tiệc ở quán ăn Lệ gia nổi tiếng lẫy lừng trong hẻm Dương Phòng, Hậu Hải, Bắc Kinh. Lần này có vài vị khách đến từ Hồng Kông rất có hứng thú với quán ăn tư nhân ở Bắc Kinh nên Dịch Trạch Thành đã nhờ Hàn Kinh Dương đặt giúp. Dạo này anh ấy đều ở Bắc Kinh, quan hệ cũng mở rộng không ít.
(*) Quán ăn Lệ gia (The Family Li Imperial Cuisine): Một quán ăn nổi tiếng mà Em trai Hoàng đế Phổ Nghi, Cựu thủ tướng Anh đã từng ăn ở đó.
Đến nơi, cửa không có bảng hiệu, chỉ có một chiếc đèn lồng trắng chữ đỏ được treo ở lối đi vào sân nhỏ.
Trên đó viết: Số 11 hẻm Dương Phòng.
Món ăn Lệ gia có thực đơn nhưng không cho phép gọi món, hôm đó ông chủ chuẩn bị món gì, thì phải ăn món đó.
Danh tiếng của quán rất lớn, vì thế mà rất đông khách. Lúc trước quán chỉ phục vụ mỗi ngày một bàn, giờ đã đặt thêm hai bàn nhỏ trong phòng bên cạnh.
Một buổi tối, có thể tiếp đãi được tầm hai mươi người.
Hàn Kinh Dương đã đặt một bàn lớn cho anh, vừa vào cửa chính là đã thấy một chiếc bàn dài chiếm hơn phân nửa phòng, trên tường treo ba chữ ‘Quán Lệ gia’, chính là do em trai Phổ Kiệt của vị hoàng đế cuối cùng Phổ Nghi đích thân viết.
Mặc dù anh mời khách, nhưng anh lại đến trễ hơn người ta.
Các vị khách đều đã đến, sau khi đi vào, anh có chút áy náy. Có một người đứng dậy, chào đón: “Đàn anh, anh đến muộn, lát nữa phải tự phạt ba chén rượu nha.”
“Minh Thi, cô có ý đồ bất chính.” Người đàn ông tóc hơi ngắn, da ngăm đen, cười nói với cô gái.
Diệp Minh Thi mặc kệ, vui mừng nhìn Dịch Trạch Thành. Cô là đàn em của Dịch Trạch Thành ở Cambridge.
Lúc Dịch Trạch Thành ở Liberia, cô vẫn chưa tốt nghiệp, không có kinh nghiệm làm việc nên không thể nào tham gia vào MSF. Nhưng cô đã ở đó mấy tháng liên tục, cho đến khi không thể không quay về thì mới rời đi.
(*) MSF: Bác sĩ không biên giới hay Y sĩ không biên giới (tiếng Pháp: Médecins sans frontières, viết tắt MSF; tiếng Anh: Doctors Without Borders) là một tổ chức phi chính phủ quốc tế do một số bác sĩ người Pháp thành lập vào năm 1971 với mục đích nhân đạo.
Khi tốt nghiệp, cô nghĩ đến việc mình sẽ đi làm hai năm, sau đó sẽ nộp đơn xin gia nhập vào MSF.
Cùng anh kề vai sát cánh, đi cứu những người trong khói lửa.
Nhưng sau hai năm, Dịch Trạch Thành lại về nước.
Không có nhiều bác sĩ Trung Quốc trong MSF. Có vài người ngồi đây là người Hồng Kông. Mọi người đều là những người đã từng kề vai sát cánh trong MSF, đối với họ mà nói, là đồng nghiệp, mà cũng là chiến hữu.
Người đàn ông da ngăm đen là Phan Sâm, người Bắc Kinh, anh làm bác sĩ trong MSF đã được mười năm. Là người tham gia sớm nhất trong nhóm, lần này anh trở về nước thăm người thân. Sau đó anh lại đi Nam Sudan với Dịch Trạch Thành.
(*) Được thành lập từ năm 2011, Nam Sudan là