Ca sĩ trên sân khấu bên cạnh đang hát một ca khúc nhạc blues tiếng Pháp động lòng người, mỗi từ mỗi chữ hát ra đều như mang theo sự lãng mạn của nước Pháp.
“Một ly nước.” Hoắc Từ đưa ly nước qua.
Người trong quầy bar nhận lấy cái ly, liếc mắt nhìn cô một cái, “Đã lâu rồi cô không tới.”
“Đi nước ngoài.” Ngón tay Hoắc Từ để trên quầy bar đang gõ một cách có tiết tấu, ca sĩ đối diện đang hát, đương nhiên cô cũng sẽ hát theo. Thường xuyên một mình ra nước ngoài, khó tránh khỏi việc cô biết chút tiếng Pháp, thỉnh thoảng thì cô cũng sẽ hát vài câu.
Khi lão Hạ đưa cái ly lại cho Hoắc Từ, ngón tay Hoắc Từ vẽ một vòng trên miệng ly, hỏi: “Người vừa rồi là ai vậy?”
Lão Hạ dừng động tác lau ly lại, rồi hỏi lại một cách thờ ơ: “Ai?”
“Chú biết rõ người tôi muốn hỏi là ai.” Cô bưng cái ly lên uống một ngụm.
Lúc này ca sĩ đã hát đến âm cuối cùng, tiếng hát cứ như tiếng nỉ non.
Lão Hạ bất đắc dĩ cười nói: “Hoắc Từ, không giống cô chút nào.”
Không giống cô? Vậy cái quái gì mới giống cô.
19 tuổi Hoắc Từ vào giới nhiếp ảnh, 20 tuổi bắt đầu nổi tiếng, dù cô nổi danh nhưng cũng vô danh, không thấy cô có tai tiếng với ai, với đàn ông không có, với phụ nữ thì càng không.
Không phải không có người mẫu muốn bò lên giường Hoắc Từ, dù sao thì cô cũng là người có địa vị trong giới thời trang. Nhưng khi bị cô lạnh lùng liếc qua thì dù có bao nhiêu ân tình cũng sẽ bị đóng thành băng. Đôi mắt kia quá lạnh nhạt, cũng quá trong suốt. Suy nghĩ không đứng đắn của bọn họ đột nhiên bị phơi bày ra ánh sáng, thì ngay cả ý nghĩ kiều diễm cũng biến mất theo.
Đương nhiên cũng có những người chỉ đơn thuần thích cô vì cô xinh đẹp và có vóc dáng hoàn hảo, như một làn gió xuân.
Nhưng mà ai cô cũng coi thường.
Trong cái giới dơ bẩn này, chỉ cần nhắc tới Hoắc Từ, thì ai cũng biết, đó chính là tuyết trắng trên đỉnh núi, cô độc và kiêu ngạo, như muốn tự mình phát sáng.
Làm bọn họ gần như muốn quỳ bái.
Không biết có bao nhiêu người, đang mong chờ tuyết trắng trên đỉnh núi này sẽ bị nhiễm bẩn.
“Anh ấy là ai?” Hoắc Từ ngẩng đầu nhìn lão Hạ với ánh mắt thích thú.
Lão Hạ buông cái ly xuống, nghiêm túc hỏi cô: “Cô thật sự nhìn trúng?”
“Sao nào? Không được?” Hoắc Từ cười một tiếng.
Lão Hạ lắc lắc đầu, cũng nở nụ cười, “Cô nói sao lại trùng hợp đến vậy, lần đầu tiên người ta đến đã gặp phải cô chứ.”
Nhưng mà nghĩ lại, dù là khuôn mặt hay khí chất ngạo mạn đó đúng là ngàn dặm mới tìm được một người. Những người mẫu trong giới thời trang có muốn đuổi theo cũng không đuổi kịp. Nhưng mà mang anh đi so sánh với người mẫu, thật là tội nghiệp anh.
Cũng thật trùng hợp, trong thế giới rộng lớn này, mọi người gặp nhau, có chuyện nào không phải là trùng hợp đâu.
“Đó là do anh ấy gặp may mắn.” Hoắc Từ nói.
Nghe những lời này khiến lão Hạ cười ha ha, nhưng ông hiểu Hoắc Từ, bề ngoài lạnh nhạt nhưng bên trong lại rất cố chấp, hơn nữa những lời cô nói ra còn khiến người khác cảm thấy đó là điều đương nhiên nữa chứ.
“Anh ta tìm tôi chụp ảnh, nhưng mà cô cũng biết, đã mấy năm rồi tôi không đụng tới máy ảnh. Nếu cô thật sự nhìn trúng thì tôi sẽ tạo cơ hội cho cô.” Lão Hạ nói.
Hoắc Từ nhướng mày, chụp ảnh à, cô là người trong nghề đó.
Cô cũng không hỏi anh muốn chụp gì, chỉ ngồi nghĩ lại thân hình tam giác ngược hoàn mỹ lúc nãy, vai rộng, eo thon, còn có một đôi chân dài. Không biết khi cởi áo sơ mi trắng ra có thể nhìn thấy đường nhân ngư và tám múi cơ bụng hay không.
“Anh ta đi gọi điện thoại, cô đợi một lát đi.” Lão Hạ bắt đầu rót rượu cho vị khách bên cạnh.
Hoắc Từ im lặng ngồi chờ, ngay khi cô cho rằng người nọ đã đi rồi thì lại thấy anh từ lối nhỏ đối diện đi ra, bóng dáng rắn rỏi, đĩnh đạc đi dưới bóng đêm. Khi anh từ từ bước ra, ánh sáng chiếu vào mặt anh, khiến cô không khỏi nheo mắt lại.
Từ xa cô có thể thấy được một khuôn mặt hẹp, mày rậm, mắt đen, trán cao và rộng. Lúc nãy khi ngồi bên kia Hoắc Từ chỉ thấy nửa khuôn mặt nghiêng của anh, thì cô cũng đã nhìn chằm chằm cái mũi cao của anh một lúc lâu.
Lúc anh từ từ đi đến, ánh đèn dường như đang đuổi theo anh.
Mà tất cả ánh mắt của phụ nữ trong quán bar cũng đuổi theo anh.
Đây là một người đàn ông khiến cho tất cả phụ nữ đều muốn động lòng nhưng anh lại lạnh nhạt, từ trong ra ngoài đều kiên quyết từ chối người khác.
“Dịch tiên sinh, cậu tới đúng lúc lắm, không phải lúc trước cậu nói muốn tìm nhiếp ảnh gia sao, tôi nghĩ người bạn này của tôi chắc chắn thích hợp hơn tôi.” Lão Hạ thật sự rất có trách nhiệm, anh vừa đến đã mở miệng giật dây.
Hoắc Từ nhìn anh nhíu mày đánh giá mình.
Lão Hạ thấy bọn họ ai cũng không chủ động nói chuyện thì vội vàng nói: “Dịch tiên sinh, người này chính là Hoắc Từ, là nhiếp ảnh gia nổi tiếng nhất hiện tại, anh tìm cô ấy chụp ảnh chắc chắn không sai đâu.”
Ai ngờ người đàn ông lấy điện thoại điện thoại trong túi áo ra, ở trước mặt Hoắc Từ gõ lên thanh tìm kiếm hai chữ Hoắc Từ.
Đến khi anh xem hết tư liệu của Hoắc Từ xong, lạnh lùng ngẩng đầu nhưng lại không mang theo chút xin lỗi nào, nói: “Rất xin lỗi cô Hoắc, có lẽ cô rất nổi tiếng, nhưng cô không phù hợp với yêu cầu của tôi.”
“Cô không phải là nhiếp ảnh gia tôi muốn tìm.”
……
Lão Hạ ngây ngẩn cả người, ông không nghĩ tới vị tiên sinh này nói chuyện lại không nể mặt như vậy.
Sau khi nói xong những lời này thì người đàn ông liền rời đi.
Tình cảnh đang lâm vào khó xử thì cô gái đang ngồi trên chiếc ghế cao, đột nhiên nhấc chân lên đuổi theo.
Ra cửa không thấy ai, Hoắc Từ lập tức hỏi bảo vệ, “Người đâu rồi?”
Vừa rồi liên tục có người đi ra ngoài, nhân viên bảo vệ bối rối, không biết cô muốn hỏi ai.
Hoắc Từ tức giận nói: “Người nào mà anh thấy là mặt người dạ thú nhất đó.”
(*) Mặt người dạ thú: Ở đây ý chị Từ là người đẹp trai nhất.
Nhân viên bảo vệ hiểu ngay tức khắc, chỉ về bên trái và nói rằng anh ta vừa mới lái xe đi.
Hoắc Từ lên xe, trực tiếp đạp ga, tiếng nổ máy ầm ầm trong đêm khuya đặc biệt chói tai.
Cô nhìn chằm chằm phía trước, giờ này số lượng xe trên đường không nhiều lắm. Chẳng mấy chốc, cô đã thấy một chiếc Maybach, cô nhẹ bĩu môi một cái, vượt lên chạy bên cạnh chiếc Maybach.
Nếu không phải chủ nhân chiếc Maybach kịp thời chuyển hướng sang bên cạnh thì rất có thể hai chiếc xe sẽ va chạm với nhau rồi.
Khi hai chiếc xe chạy song song nhau, Hoắc Từ hạ cửa kính xuống nhưng chủ nhân chiếc Maybach bên cạnh không hề có ý định dừng lại.
Cô không làm gì nữa mà chỉ chạy song song với anh như vậy. Cho đến khi phía trước có một cái cột đèn giao thông mà lúc này đèn xanh đã bắt đầu chớp tắt, cô dám chắc anh sẽ không chạy qua được. Quả nhiên chiếc Maybach bên cạnh đang dần giảm tốc độ, Hoắc Từ nhìn thấy cơ hội, đầu tiên là cô nhấn mạnh chân ga vượt qua chiếc xe kia sau đó giẫm phanh đánh tay lái sang phải.
Đến khi xe cô dừng trước mặt xe Maybach, hai chiếc xe phía sau đều dừng rất xa, sợ đụng phải đám phú nhị đang tranh hơn thua, sẽ mang họa vào người.
Hoắc Từ nhảy xuống xe, gõ cửa sổ chiếc xe Maybach.
Khi cửa sổ hạ xuống, một nửa ngũ quan thâm thúy của người đàn ông được đèn đường chiếu lên, một nửa còn lại đang ẩn trong bóng tối trên xe. Anh có cặp lông mày lưỡi mác, đôi mắt đen sâu thẳm, lúc này Hoắc Từ mới nhận ra rằng đôi mắt của anh thực sự rất sáng.
Người đàn ông