(*) MSF: Bác sĩ không biên giới hay Y sĩ không biên giới (tiếng Pháp: Médecins sans frontières, viết tắt MSF; tiếng Anh: Doctors Without Borders) là một tổ chức phi chính phủ quốc tế do một số bác sĩ người Pháp thành lập vào năm 1971 với mục đích nhân đạo.
Dịch Trạch Thành nhìn cô gái được một tấc lại muốn tiến một thước, lập tức buông tay ra, lại thêm chút lực lên tay, đẩy cô nằm lên nắp chiếc xe việt dã màu đen.
Hoắc Từ đứng không vững, trên eo bị đụng trúng một cái, dù đau thấu tim nhưng cô chỉ nhíu mày một cái chứ không hề rên lên một tiếng nào.
Dịch Trạch Thành đứng im, thờ ơ nhìn Hoắc Từ.
Hoắc Từ không cười nhưng ý cười trong mắt vẫn như có như không, cứ như người vừa bị đau không phải là cô.
Dịch Trạch Thành thản nhiên mở miệng: “Hoắc tiểu thư, tôi mời cô đến chụp ảnh chứ không phải đến để liều mạng.”
Mấy lần trước nhìn thấy anh không phải trong quán bar thì cũng chính là trong xe, khi nhìn một người dưới ánh đèn khó tránh khỏi người đó sẽ bị bao phủ bởi một vẻ đẹp mờ ảo. Bây giờ anh đang đứng trước mặt cô, mái tóc đen được chải gọn ra sau đầu, màu sắc cặp đồng tử có chút nhạt nhưng vì hốc mắt sâu nên ánh mắt anh đặc biệt thâm thúy.
Người đàn ông này nói mời, nhưng giọng điệu cứ như là chủ nợ.
Cô nhìn anh, cười: “Tôi không quên, dù sao đây cũng là công việc anh giao cho tôi.”
“Cô đã chụp xong chưa?” Anh nhìn thẳng vào cô, trong mắt không có chút dao động nào, phớt lờ giọng điệu trêu chọc của cô.
“Chưa xong, vẫn còn cần thêm chút thời gian nữa.” Cô chính là như vậy, không bao giờ qua loa khi nói đến công việc.
Dịch Trạch Thành gật đầu, chuẩn bị xoay người rời đi. Hôm nay anh mặc một bộ Âu phục sọc xanh biển, có cảm giác lưng anh còn thẳng hơn sắt thép. Vóc người anh vốn cao lớn nên bộ Âu phục được cắt may vừa người càng làm tăng thêm khí chất của anh.
Hoắc Từ cảm thấy anh rất thú vị. Khi ở quán bar, anh mặc áo sơ mi trắng, cầm ly rượu đứng ở quầy bar, ánh đèn chiếu lên người anh khiến cho anh như một loại khí chất cấm dục.
Mà lúc này dưới ánh mặt trời, chỉ còn lại sự mạnh mẽ, rắn rỏi.
Mạc Tinh Thần nói đúng, tất cả phụ nữ đều muốn ngủ với anh.
Hoắc Từ cong khóe miệng lên, hỏi: “Anh có có thể đem camera xuống dưới giúp tôi không?”
Dịch Trạch Thành ngẩng đầu nhìn ngón tay thon dài của cô đang chỉ lên nóc xe. Lúc nãy, cô chỉ xuống một mình, camera vẫn còn ở trên nóc xe.
“Dương Minh.” Dịch Trạch Thành đột nhiên mở miệng gọi một tiếng, Dương Minh từ phía sau lập tức đi lên.
Anh nhìn lên nóc xe, nhếch miệng, “Cậu giúp Hoắc tiểu thư mang camera xuống.”
“Xóa ảnh của tôi đi.” Những lời này là anh nói với Hoắc Từ.
Khi Dương Minh mang camera xuống, Dịch Trạch Thành không xoay người đi, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Hoắc Từ. Hoắc Từ chưa bao giờ làm khó người khác, cô mở camera ra, dứt khoát xóa tấm ảnh đó đi.
Sau khi xóa, ánh mắt cô quét tới quét lui từ hầu kết đến ngực Dịch Trạch Thành. Ánh mắt nóng bỏng, trần trụi.
Dáng người đẹp như vậy mà lại mặc kín mít, không hở ra chút nào.
Đáng tiếc.
Dương Minh bên cạnh cảm thấy bồn chồn, lúc trước anh ấy còn nghĩ vị Hoắc tiểu thư này là băng sơn mỹ nhân đấy.
Lần đầu tiên gặp, cô không nói nhiều, ngay cả ánh mắt cũng lạnh như băng mà sau khi cầm camera thì càng chăm chú hơn. Bạch Vũ mới nói có một câu mà cô đã quay đầu lại lạnh lùng liếc qua, Bạch Vũ chỉ có thể xám xịt kéo anh trốn sang một bên.
Ai ngờ, khi cô nhìn thấy ông chủ nhà mình thì thái độ lại trái ngược hoàn toàn.
Cũng may rất nhanh, Hoắc Từ đã quay lại chụp ảnh tiếp. Lúc này là năm giờ chiều, người ở trong những căn nhà đó đã trở về, rửa rau, nấu cơm, khói từ cửa sổ thỉnh thoảng bay ra, có cảm giác rất chân thật và ấm áp.
Mặc dù Dịch Trạch Thành chưa nói anh muốn điều gì nhưng cô cũng không ngờ ở nơi này lại có những ngọn đèn dầu ấm áp như vậy.
Chờ đến khi thành phố đã lên đèn thì Hoắc Từ mới chụp ảnh xong.
Cô cúi đầu nhìn ảnh đã chụp, cứ tiếp tục quay về tấm trước cho đến tấm ảnh đầu tiên. Thật lâu sau, cô ngước lên và nhìn người đàn ông đang đứng hút thuốc bên cạnh chiếc ô tô cách đó không xa, giữa hai ngón tay anh có một vài ánh lửa đỏ lập lòe.
“Ba ngày sau, tôi sẽ đưa ảnh đến.” Hoắc Từ đi đến trước mặt anh.
Dịch Trạch Thành gật đầu, dập tắt khói trong tay, nghiêm túc nói: “Cảm ơn cô, Hoắc tiểu thư.”
Anh biết với một người có danh tiếng như cô mà vẫn đồng ý thử kính là chuyện rất khó khăn. Bất kể mục đích thực sự của cô là gì, anh vẫn luôn rõ ràng, tiếng cảm ơn này nên nói.
Hoắc Từ ngẩng đầu lên nhìn anh: “Tôi tên Hoắc Từ, anh hãy gọi tôi là Hoắc Từ.”
Dịch Trạch Thành lại khôi phục về nét mặt không biểu tình của mình.
Nhưng mà cô cũng không quá để ý, lại hỏi: “Có thể cho tôi biết, vì sao anh kêu tôi chụp ảnh ở đây không?”
Chỗ này không phải do anh tùy tiện tìm.
“Chỗ này rất giống với một nơi tôi đã từng ở.” Anh ngước mắt lên nhìn qua.
Lần đầu tiên Hoắc Từ thấy trong mắt ngoại trừ lạnh nhạt thì có cảm xúc khác.
Hoài niệm, vậy mà cô lại cảm thấy trong ánh mắt anh lại có sự hoài niệm.
Một người đàn ông thành công lái xe Maybach, mặc tây trang đặt may mà lại hoài niệm về những căn phòng cũ nát đơn sơ như vậy ư?
“Anh đã từng ở đâu?” Anh giống như là bảo tàng, mà Hoắc Từ cứ muốn đào từng chút để đến được trung tâm.
Anh thu hồi tầm mắt, thản nhiên nhìn cô: “Nếu cô được nhận, tôi sẽ nói cho cô biết.”
“Tôi sẽ được nhận.” Cô ngẩng đầu, vừa kiêu ngạo lại vừa phô trương.
**
Trước khi rời đi, Dịch Trạch Thành khách sáo mời Hoắc Từ ăn tối. Nhưng lại bị Hoắc Từ từ chối, cô muốn nhanh chóng rửa ảnh chụp ra, sau đó khiến anh cam tâm tình nguyện mời cô đi ăn.
Sau khi lên xe, vẫn là Bạch Vũ lái xe. Hoắc Từ ngồi ở ghế sau, nhìn chiếc Maybach kia khởi động, rồi nhanh chóng biến mất trong tầm mắt.
“Bạch Vũ, chân em đẹp không?” Hoắc Từ hỏi.
Bạch Vũ, người đang lái xe, đột nhiên quay lại nhìn cô, chiếc xe lệch sang một bên, anh nhanh chóng quay đầu lại, nghiêm túc lái xe, hỏi: “Vị Dịch tiên sinh kia sàm sỡ em hả?”
Lúc nãy khi Hoắc Từ nhảy từ nóc xe xuống, Dịch Trạch Thành đã đưa tay ra đón cô.
Hoắc Từ ngồi giữa ghế sau, bắt chéo chân, khuỷu tay chống lên đùi, bàn tay kéo má. Nghe Bạch Vũ nói thì cười nhạo một tiếng: “Nếu được vậy thì tốt rồi.”
Ánh mắt của anh chỉ dừng lại trên chân cô có vài giây thôi.
Nhưng vài giây cũng đủ rồi.
Điều này cho thấy không phải là anh không chú ý đến cô.
**
Đêm hôm đó, Hoắc Từ bắt đầu chọn lựa ảnh. Để nhận được công việc này, cô rất để tâm tới nó. Nhưng mà lần này cô thật sự đã làm cho Bạch Vũ tức giận, vì hai ngày sau cô đều có lịch trình cả rồi. Nhất thời thay đổi nhiếp ảnh gia, đương nhiên bên chỗ tạp chí kia sẽ không vui, tuy rằng bọn họ chỉ là tạp chí hạng ba nhưng Bạch Vũ cũng không muốn gây xích mích với người ta. Cuối cùng, phòng làm việc đẩy việc này cho một nhiếp ảnh gia mới đến, lại phải đưa ra cho bên tạp chí một giá trọn gói mới.
Hoắc Từ tự nhốt mình trong nhà trong hai ngày, cuối cùng vẫn là Mạc Tinh Thần tới ấn chuông cửa.
“Ngay cả khi đang vội thì cậu cũng phải ăn cơm chứ.” Mạc Tinh Thần mang đồ ăn mua ở bên ngoài vào.
Sau khi Hoắc Từ cắn một miếng, ngẩng đầu lên: “Là đồ ăn của quán trước cổng trường.”
Mạc Tinh Thần nhìn cô ăn lấy ăn để, bùi ngùi nói: “Chỉ có những lúc thế này, tớ mới cảm thấy cậu giống người nhiễm khói lửa nhân gian.”
Hoắc Từ liếc Mạc Tinh Thần: “Bệnh thần kinh.”
Chỗ Mạc Tinh Thần mua cơm chính là một quán ăn gần trường đại học của bọn họ. Quán này vừa nấu đồ ăn ngon mà lại còn bán rẻ. Một phần sườn lớn cũng