Cậu cứng ngắc tiến lên mấy bước, nhưng lại nghe thấy một giọng nữ sau lưng: “Ơ, bạn học này!”
Đỗ Nhất Tân vui mừng khôn xiết, nhỏ giọng nói: “Có người kêu tôi.”
Ứng Thịnh cau mày, nhưng vẫn cho cậu quay lại.
Bác gái nhà ăn cao lớn thô kệch đứng bên bàn, chỉ vào khay thức ăn thừa: “Ăn xong rồi phải tự đổ đi chứ, sao bỏ đi liền thế, đúng là không có phẩm chất!”
Tuy rằng trước giờ Đỗ Nhất Tân không thích bác gái nhà ăn, nhưng lúc này lại như nhìn thấy cứu tinh, muốn tiến lên: “Xin lỗi bác, con vội quá quên mất, giờ con đi đổ đây!”
Bác gái nhà ăn trông thấy nam sinh viên cười toe toét, trong lòng lẩm bẩm vài câu, dặn “Dọn cho sạch đi”, rồi quay người rời đi.
Đỗ Nhất Tân đi lấy khay ăn, thấy Ứng Thịnh vẫn đang túm mình, bèn thương lượng: “Anh thả ra trước đã được không, tôi thấy hơi bất tiện.” Thấy đối phương tỏ ra ngờ vực, cậu giải thích, “Tôi đảm bảo sẽ không chuồn mất, anh nhanh hơn tôi mà, tôi có muốn trốn cũng không trốn được.
“
Tốc độ của Ứng Thịnh quả thịt rất nhanh.
Nhưng nhà ăn đông người, chỉ cần cậu dùng đám đông tạo chướng ngại vật thì không sợ đối phương sẽ đuổi kịp ngay tức khắc.
Hơn nữa, đây là trường cậu, có đường tắt gì cậu cũng biết hết, vẫn có cơ hội trốn thoát… Có lẽ vậy.
“…” Ứng Thịnh không trả lời mà tháo nhẫn ra, giơ trước mặt Đỗ Nhất Tân, “Cái này, cậu biết là gì không?”
Đỗ Nhất Tân khẽ giật mình.
Đây là cái thứ có thể gây nổ kia.
“Cho cậu bảo quản.” Nói xong, nhẫn rơi xuống, vừa vặn rơi vào trong túi áo trước ngực của Đỗ Nhất Tân, “Đừng có giở trò mèo gì, nếu không thì —— bùm.” Nói xong, hắn buông tay ra, xô cậu một cái.
Đỗ Nhất Tân loạng choạng, trán chảy mồ hôi lạnh, đột nhiên cảm thấy túi áo nặng trĩu.
Mặc dù không biết thứ này kích hoạt kiểu gì, nhưng một khi Ứng Thịnh ra tay, không chỉ cậu, mà tất cả mọi người xung quanh đều sẽ phải hứng chịu.
Mà cậu tin rằng, với một thứ phi khoa học như thế này, cảnh sát sẽ không bao giờ tìm ra được hung thủ.
Cậu cầm khay lên một cách khó khăn, tiến về phía trước.
Ứng Thịnh đi theo phía sau, tay đút túi quần, nhưng mắt vẫn như chim ưng rình rập con mồi.
Sau khi ra khỏi nhà ăn, Ứng Thịnh đưa cậu ra cổng trường.
Trên đường đi, cậu vừa hy vọng gặp được người quen, nhưng cũng vừa không muốn đụng phải ai.
Nếu có thể tận dụng cơ hội để trốn thì còn đỡ, nhưng nếu liên lụy cả bạn bè đúng là mất nhiều hơn được.
Không biết là may hay rủi, nhưng bạn học ngày thường ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, lúc này lại không thấy đứa nào xuất hiện.
Mãi đến khi cả hai đi ra khỏi khuôn viên trường, Ứng Thịnh mới đi đến cạnh một chiếc motor hạng nặng, nói ngắn gọn: “Ngồi lên.”
Thấy mình sắp bị đưa ra khỏi trường, Đỗ Nhất Tân càng thêm bất an: “Anh muốn đưa tôi đi đâu.”
“Đến thì biết.” Ứng Thịnh không định giải thích mà tự đội mũ bảo hiểm vào.
Đỗ Nhất Tân nhìn sang một bên.
Chỗ cổng trường, mấy nhân viên bảo vệ đang cho xe vào trường đăng ký phương tiện.
“Ê.” Ứng Thịnh vỗ ngực, “Tôi nói rồi, đừng có giở trò.
Cảm nhận được vật cứng lạnh buốt kia, Đỗ Nhất Tân thở dài, đành lên xe: “Mũ bảo hiểm của tôi đâu.”
“Không có.”
“Ơ? Nếu như có tai nạn thì không phải là tôi gặp nguy à?”
“Ồ, thế thì cậu cầu nguyện cho đừng có gặp tai nạn đi.”
Ứng Thịnh ngừng nói nhảm, nổ máy, nắm chặt tay lái, vặn một cái, chiếc xe máy lập tức phóng đi như một con ngựa hoang.
“Đậu má!” Đỗ Nhất Tân còn chưa kịp ngồi vững, tình thế cấp bách quá đành phải ôm eo Ứng Thịnh, “Anh báo một tiếng không được à!” Gió lạnh tát vào mặt khiến hai má cậu đau nhói.
Motor ngang ngược chạy giữa dòng xe cộ, vượt lên trên từng chiếc ô tô, mọi thứ trước mắt như một dòng chảy ngược.
Tóc của Đỗ Nhất Tân bị hất ngược lên, mắt bất giác nheo lại.
Cậu thò tay vào túi, lấy ra chiếc nhẫn kia.
Kiểu dáng bình thường, không có cảm giác thiết kế nào cả.
Không có chỗ nào dư ra để bỏ thuốc nổ.
Có lẽ đúng là siêu năng lực thật.
Đỗ Nhất Tân thận trọng nhìn Ứng Thịnh, nhét chiếc nhẫn vào ba lô của đối phương rồi lại rút tay ra như không có việc gì.
Khoảng mười phút sau, xe máy dừng lại trước khách sạn.
Cậu không lạ gì nơi này.
Cũng gần trường, có vài tên mà cậu biết, nếu buổi tối không kịp về ký túc xá thì sẽ ở đây với bạn gái.
Ứng Thịnh cởi mũ bảo hiểm, rút chìa khóa, tóm người rồi đi vào.
“Chờ đã, sao phải đến khách sạn nói chuyện?” Đỗ Nhất Tân bị đẩy đi.
“Nói lắm thế.” Ứng Thịnh phớt lờ cậu, đẩy thẳng người vào phòng 302.
Đỗ Nhất Tân vào phòng, phát hiện trong phòng có ít hành lý, trên bàn còn thừa hộp cơm, giường bừa bộn chưa dọn.
“Anh ở đây à?” Chẳng lẽ là hắn ngồi chờ ở đây để điều tra?
Kết quả là cậu không nghe đáp, mà lại nghe thấy một tiếng “cạch” —— người kia đã khóa cửa lại.
Đỗ Nhất Tân quay lại.
Tên này định làm gì, giết người? Thế tại sao không đến chỗ nào vắng vẻ mà lại đến chỗ này?
Ứng Thịnh cũng nhìn sang, hai người mắt đối mắt.
“Cậu,” Ứng Thịnh nói bằng giọng ra lệnh, “Cởi quần áo ra.”
Cởi, cởi…
Đỗ Nhất Tân che ngực, vẻ mặt hoảng sợ: “Anh định làm gì tôi!”
“Nói cởi thì cởi đi, đừng có lằng nhà lằng nhằng.”
Đỗ Nhất Tân liếc nhìn giường, rồi lại nhìn mắt người kia, nói láo, “Nhưng mà, một tuần rồi tôi chưa tắm.”
“Hả?” Ứng Thịnh hoàn toàn không hiểu được logic của lời này.
“Thật ra có người chuyên kinh doanh ngành này.
Nếu muốn thì tôi tìm hộ cho…”
Ứng Thịnh vốn đã không kiên nhẫn cho lắm, lúc này cũng lười để ý, định tự ra tay luôn.
Cái đệt, đói khát vậy à.
Đỗ Nhất Tân lui về phía sau, bị ép tới góc tường: “Tôi biết rồi, tôi tự cởi, anh đừng lại đây!”
Ứng Thịnh khoanh tay nhìn cậu, để cậu tiếp tục.
Đỗ Nhất Tân cởi áo khoác trước, thấy hắn không có ý kêu dừng, đành thở dài cởi áo phông, lộ ra thân trên khỏe khoắn.
Da cậu rất trắng, phơi nắng cũng chỉ ửng đỏ lên, sau đó lại trở lại như cũ.
Mà vì hay chơi bóng nên cơ bắp cậu cũng săn chắc nhưng không quá đà, đường nét uyển chuyển, là dáng người mà các bạn nữ thích nhất.
Tiếc là bây giờ vẫn chưa có cơ hội cởi ra trước mặt con gái.
Mặc dù khỏa thân trước mặt anh em tốt thì chẳng sao cả, nhưng gã trước mặt lại là một kẻ sát nhân, mà mình thì trần trùng trục