Tác giả: Nhất Nhân Lộ Quá
Edit: KT
_______________
Trước khi kịp nhìn rõ, thứ đầu tiên tràn ngập đôi tai họ là một bản nhạc kỳ lạ quái gở.
Nghe thì có vẻ vui nhộn, nhưng cũng cực kỳ quái dị.
Như thể gãi đầu quả tim người ta.
Ngay sau đó, quang cảnh xung quanh hiện ra trong tầm mắt như lớp sương mù dày đặc dần tan biến.
Trời rất tối, gần như không phân biệt được phương hướng.
Chỉ thấy cách đó vài mét, có một biển hiệu rất lớn treo ở chính giữa cổng.
Có vài chữ lớn trên tấm biển - "Chào mừng đến với Công viên Giải trí Chủ đề Truyện Cổ tích".
Đây có vẻ như là một công viên giải trí khổng lồ.
Trong bóng tối, hình dáng lâu đài lờ mờ hiện ra.
Ở cửa ra vào, một nhân viên mặc đồ thú bông đang đứng đợi khách vào.
Tiếc là trừ đám người thường bọn họ bị cuốn vào thì không có khách du lịch nào khác.
Lần trước cậu bị Ngải Nhạc níu chặt, lần này lại bị Ứng Thịnh kéo.
Tại sao lần nào cũng phải tóm cậu, trông cậu lớn gan lắm sao.
"Đây, đây là nơi quái quỷ nào!"
“Công viên giải trí?” Có người tinh mắt để ý thấy biển hiệu phía xa, “Không phải tôi đang ở trên đường cao tốc ư… Tôi đang mơ à?"
Lúc này, mọi người nhận thấy cảnh vật xung quanh thay đổi thì bắt đầu nháo nhác.
Lần này số người vào phó bản rõ ràng là nhiều hơn ở "trường học", chỉ đếm sơ qua cũng đã hơn chục người.
Vẻ mặt hoặc là hoảng sợ, hoặc là ngơ ngẩn, đều là lần đầu tiên gặp phải tình huống như thế này.
Tuy vậy, Đỗ Nhất Tân cũng không nhận ra rằng Ngải Nhạc chỉ đang diễn kịch lúc hoảng sợ.
Có thể thủ phạm mở phòng đã trà trộn vào giữa những người thường này.
Mà nghi phạm lớn nhất hiện tại chính là cặp vợ chồng trước mặt.
Vì sự thay đổi đột ngột này mà dường như cả hai không còn rảnh để ý Ứng Thịnh nữa, cũng giống những người khác, đều tỏ ra cực kỳ bối rối.
Nhưng nếu không liên quan đến hai người này, cậu thật sự không thể nghĩ ra tại sao Ứng Thịnh lại muốn đi chọc tức họ.
Lúc này, người phụ nữ trung niên kia mới hoàn hồn, hùng hổ trừng mắt nhìn Ứng Thịnh: "Có phải là do cậu giở trò quỷ không! Tự dưng xông ra giữa đường rồi thừa cơ thôi miên chúng tôi?"
Nghe thấy có cãi vã, những người khác đều ríu rít nhìn sang.
“Thôi miên các người?” Ứng Thịnh cười nhạo, “Tôi không có sở thích nhặt rác."
“Cậu, cậu nói cái gì!?” Mặt người phụ nữ lúc xanh lúc trắng.
Tuy vậy, Ứng Thịnh cũng không có ý định lằng nhằng với bà ta tiếp, đi thẳng về trước.
“Cậu đứng lại đó cho tôi, nói cho rõ ràng!” Người phụ nữ muốn lại tóm người.
Ứng Thịnh dừng lại, quay đầu nhìn.
Đôi mắt hắn vốn đã dữ tợn rồi, lại còn cạo đầu đinh nữa, vóc người cao lớn, trông chẳng khác gì tội phạm vừa ra tù.
Vẻ mặt vô cảm lúc này của hắn khiến người ta hơi rùng mình.
Tay người phụ nữ lơ lửng trên không, không biết làm thế nào cho phải.
Trước giờ bà ta mềm nắn rắn buông, đám thiếu nữ mới ra ngoài xã hội không phải đối thủ của bà ta, mà người này tuy còn trẻ nhưng lại chắc chắn không dễ dây vào.
Bà ta ngượng ngùng rụt tay lại, lẩm bẩm: "Không biết cha mẹ nuôi dạy kiểu gì."
Thấy bầu không khí không ổn, Đỗ Nhất Tân đứng ra giảng hòa: "Được rồi, chúng ta ở lại đây cũng không làm được gì.
Cứ đi qua hỏi xem nơi này rốt cuộc là sao trước đã."
"Đúng thế đúng thế, tôi thấy nơi này sợ phát khiếp."
Sau khi có người hưởng ứng, những người còn lại cũng rối rít gật đầu.
Dòng người di chuyển về phía lối vào công viên.
Người phụ nữ trung niên đâm chọt chồng mình, phàn nàn: "Sao vừa rồi mình như người câm thế.
Mình không thấy ánh mắt của tên kia à, chậc chậc, đừng nói là tội phạm giết người đấy."
"Đã bảo mình đừng có suốt ngày la lối như con mụ rồi, tôi nhìn cũng thấy xấu hổ."
Người phụ nữ không ngờ rằng chồng mình không những không giúp mà còn ở đó mỉa mai: "Ồ.
Giờ thì chê tôi rồi chứ gì? Lúc còn theo đuổi tôi thì nói cái gì, không phải mình muốn hái trăng hái sao cho tôi sao?"
"Chuyện không biết đời nào rồi, con cái lớn vậy rồi còn lôi ra nói mà không xấu hổ." Người đàn ông trung niên nói, liếc mắt nhìn sau lưng, thấy con gái đang lẳng lặng đi theo phía sau, đi tới kéo một cái, “Lề mà lề mề, đi nhanh lên!” Cuối cùng lại hỏi: “Em mày đâu?
Cô bé bị kéo tay hơi đau, nhưng chỉ lắc đầu.
“Mình đúng là mắt với mũi, không để ý con gì cả.” Người phụ nữ nói, “Từ đầu Tiểu Trình đã không ở đây rồi, có lẽ đang còn trong xe.”
“Có phải không, đừng có đi lạc là được.” Người đàn ông lúc này vẫn không biết liệu con trai không đi theo cùng là chuyện tốt hay chuyện xấu.
Đỗ Nhất Tân đi bên cạnh Ứng Thịnh, đánh giá sắc mặt của đối phương.
Lúc đầu cậu còn lo rằng lỡ may một lời không hợp thì tên này sẽ rút dao...! Không, rút gậy giết người.
Chưa kể hai vợ chồng kia cũng rất có thể có “chìa khóa”, nhưng bây giờ xem ra, lo lắng có lẽ là thừa.
Bây giờ Ứng Thịnh đang định chơi đúng luật sao?
“Nhìn cái gì.” Giọng điệu Ứng Thịnh bất thiện.
"Không, vừa nãy tôi còn lo anh sẽ giết người."
Ứng Thịnh im lặng một lúc, sau đó nói, "...!Có chuyện quan trọng hơn thế."
Chuyện quan trọng hơn? Đỗ Nhất Tân hơi tò mò, nhưng đối phương có vẻ không muốn nói tiếp nên cũng không hỏi thêm.
Lối vào công viên là một cánh cổng kín bằng gỗ, chạm trổ hoa văn phức tạp, hệt như lối vào lâu đài chỉ xuất hiện trong truyện cổ tích.
Bên trên được trang trí bằng các bảng hiệu đèn hiện đại, trông hơi lạc quẻ.
Nhưng phối hợp với tiếng nhạc đệm quái gở này, lại phù hợp một cách kỳ dị.
Nhân viên mặc đồ thú bông trước cổng cao có lẽ đến hai mét.
Hóa trang thành một chú gấu bông, đầu tròn vo, đôi mắt tròn xoe như quả nho đen.
Bộ lông màu nâu, đội mũ nhỏ, đeo túi đeo chéo.
Nhìn thấy đám đông đang đến gần, nó khua tay khua chân vô cùng khoa trương: "Chà! Lại có khách mới.
Chào mừng chào mừng, các bạn là đợt khách thứ tư kể từ khi công viên mở cửa.
Hì hì, số đẹp nhỉ?"
Giọng trong veo, nghe như một thiếu niên.
"Khách? Bọn tao không phải khách." Người đàn ông trung niên tiến lên, "Nói cho bọn tao biết cách ra ngoài mau, nếu không đừng trách tao không khách khí!"
“Ấy?” Gấu con nghiêng đầu, rất khó hiểu, “Sao lại muốn đi