“Được rồi, đừng nhiều lời nữa.
Mấy người muốn đi đâu trước?” Ứng Thịnh không kiên nhẫn với cảnh tượng trước mặt, nhấc chân định rời đi.
Đỗ Nhất Tân nhìn hướng đi của hắn, thấy là rạp "Người đẹp ngủ", bèn hỏi: "Đi chỗ đó trước thì tốt hơn à?"
"Hả? Thích đi chỗ nào chẳng được."
Được, xem như cậu chưa hỏi đi.
Quay đầu lại, thấy cô bé và mẹ nó đi theo phía sau, cậu dặn: "Chúng ta sắp tới rạp cổ tích tiếp theo, nhớ cẩn thận xung quanh."
Lý Kỳ Kỳ căng thẳng gật đầu.
Băng qua cây cầu dài, đi xuyên đường lớn trong công viên, chẳng mấy chốc đã thoáng ngửi thấy hương hoa thoang thoảng.
Nhìn xung quanh, một bụi tulip lớn được trồng, khẽ đung đưa trong gió.
Mà giữa bụi hoa là một lâu đài cổ đứng sừng sững, dây leo bò kín, tơ nhện giăng đầy, kể về truyền thuyết xa xưa.
"Lâu đài của người đẹp ngủ trong rừng..." Lý Kỳ Kỳ lẩm bẩm.
Bọn họ đến trước cửa, định đẩy cửa vào nhưng không đẩy được, cửa đã bị khóa.
Ứng Thịnh đá mấy phát, nhưng đá không văng.
“Đây là sao đây, bây giờ lại không chịu mở?” Đỗ Nhất Tân ngẩng đầu lên, không nhìn thấy đỉnh tháp.
Cậu nhìn Ứng Thịnh, "Anh có muốn thử cho nổ không?"
"Tôi không muốn phí bom."
“Cái gì?” Đỗ Nhất Tân ngạc nhiên, “Lần trước anh nổ bọn tôi nhiều thế mà.”
Ứng Thịnh lườm cậu.
Vì tên này không muốn ra sức nên cũng không có cách nào khác để vào.
Chỉ đành cho rằng có lẽ phải phá đảo rạp cổ tích còn lại thì bên này mới mở.
Thế là lại đổi hướng, đi đến rạp "Ba chú heo con".
Đi không bao lâu, câu chuyện thay đổi, cảnh vật xung quanh cũng dần thay đổi.
Ngay phía trước, một bức tượng khổng lồ cao chừng năm mét đứng sừng sững ở trung tâm.
Hai chân đứng thẳng, comple phẳng phiu, một tay cầm điếu xì gà, mặt mũi hung tợn.
Nếu không có đôi tai và chiếc mũi hếch lên trời đặc trưng thì trông sẽ càng giống một doanh nhân thành đạt bụng phệ nào đó.
Ở dưới pho tượng có một bệ đỡ, giới thiệu tên tuổi của con heo này - "Heo Út".
Liên tưởng đến chuyện cổ tích, rất có thể là Heo Cả và Heo Thứ đều đã bị sói ăn thịt, Heo Út là người duy nhất còn sống, trở thành doanh nhân xuất chúng đời đầu nhờ trí thông minh của mình.
Thế nên ở đây mới có một pho tượng.
Nhưng dù là rạp “Nàng tiên cá” vừa rồi, hay là “Ba chú heo con” ở đây, nếu gọi là rạp cổ tích thì cũng quá thực tế rồi.
Ngoài cái đó ra, không có manh mối nào đáng giá hơn, họ tiếp tục đi về trước.
Sau đó, Đỗ Nhất Tân đột nhiên dừng lại.
“Sao, sao vậy?” Lý Kỳ Kỳ căng thẳng hỏi.
“Không sao, hình như hơi có mùi.” Đỗ Nhất Tân khịt mũi.
Nhưng sau khi ngửi kỹ thì lại dường như không có gì, "Có lẽ là ảo giác, đi tiếp thôi."
Ở phía xa, có thể thấy lờ mờ bóng dáng của một tòa nhà trong bóng tối.
Càng đến gần, đường nét càng rõ ràng, mùi trong không khí cũng ngày càng rõ, kích thích thần kinh người ta.
Những người khác cũng ngửi thấy.
Mẹ Lý không chịu được: "Ở đây hôi quá!"
“Đúng thế.” Đỗ Nhất Tâm bóp mũi, giọng ồm ồm, “Nếu không thì bà tránh xa một chút đứng đợi cũng được."
Mẹ Lý vốn định đứng chờ gần cửa rạp cổ tích, nếu có nguy hiểm thì đi vào xin giúp đỡ cũng được.
Nhưng giờ bà ta thật sự không thể chịu được cái mùi hôi thối như phân và nước tiểu này, vội vàng đồng ý.
Đúng lúc này, một bóng đen đột nhiên vọt tới, mẹ Lý sợ hãi hét lên.
Ứng Thịnh dùng một tay tóm lấy người nhào đến trước mặt kia, nhìn thì lại thấy là một khuôn mặt xa lạ.
Người kia trần như nhộng, bụng phình to một cách bất thường.
Lúc này nước mắt chảy ròng ròng, khi nói chuyện nước còn phun ra từ miệng: "Cứu, cứu tôi với..." Mặc dù kêu cứu nhưng hơi thở hấp hối, âm lượng yếu ớt.
Ứng Thịnh cau mày, ném thẳng người ra.
Đối phương thậm chí không còn sức chống cự, lăn ra đất.
"A, a..." Lý Kỳ Kỳ hoảng sợ, "Người đó..."
Đỗ Nhất Tân lại gần kiểm tra thì phát hiện người đó đã ngất đi: "Không có mặt, là NPC."
Nhưng mà, rõ ràng bây giờ còn chưa vào rạp cổ tích, sao lại có NPC xuất hiện.
"Ê."
Đỗ Nhất Tân nghe thấy Ứng Thịnh gọi mình, còn chưa kịp ngẩng đầu lên đã bị túm cổ áo kéo về sau.
Mà Ứng Thịnh thì đứng chắn trước mặt cậu, nhìn chằm chằm phía trước.
Một bóng đen khác từ trong bóng tối đi ra, đi đến bên cạnh NPC đang bất tỉnh, sau đó nhặt lên, vác trên vai.
Bóng đen đội mũ và đeo khẩu trang nên không thể nhìn thấy mặt.
Chỉ cảm thấy thân hình mập mạp, đi đứng loạng choạng.
Gã dường như chỉ vừa mới nhìn thấy bọn họ: "Các người mới tới đây?"
"..." Không có ai trả lời.
“Lối này.” Người kia cũng không nói nhiều, đi về phía trước như muốn dẫn đường, rồi lại chìm vào bóng tối.
Ứng Thịnh định đi theo, nhưng bị Đỗ Nhất Tân ngăn lại.
"Chờ đã, để tôi phản ứng kịp đã."
Ứng Thịnh liếc cậu.
Đỗ Nhất Tân: "Chúng ta còn chưa vào rạp cổ tích mà? Sao cốt truyện như đã bắt đầu rồi."
"Ai biết, có khác biệt gì không?"
Được rồi, chuyện này có lẽ không quan trọng đối với Ứng Thịnh.
Nhưng Đỗ Nhất Tân vẫn khá để ý thời gian kịch bản bắt đầu.
Cậu vốn cho rằng sẽ giống như "Nàng tiên cá", mở cửa ra mới tính là chính thức bắt đầu.
Nhưng bây giờ có vẻ như không phải như vậy?
Chẳng lẽ là khi vật mang tính biểu tượng đầu tiên xuất hiện.
Như bức tượng mà họ đi qua?
Mặt mẹ Lý lúc xanh lúc trắng.
Bà ta phản ứng lại, như thể mình đi bậy bạ vào nhầm rạp "Ba chú heo con".
"Tôi muốn đi ra ngoài, tôi phải đi ra ngoài..." Bà ta lẩm bẩm, xoay người chạy về hướng ngược lại.
Sắc mặt Lý Kỳ Kỳ tái nhợt.
Mà nó không kịp ngăn mẹ mình lại, trơ mắt nhìn người phụ nữ chạy đi.
Đỗ Nhất Tân nhìn bóng lưng gầy guộc của cô bé, nghĩ dù có giả vờ mạnh mẽ thế nào đi nữa thì khi thấy mẹ bỏ mặc mình thế này, chắc trong lòng cũng khó chịu, bèn vỗ vai cô bé.
Lý Kỳ Kỳ từ trong mộng tỉnh lại, cắn chặt môi: "Em, em không sao.
Chúng ta đi thôi."
Lúc này, kẻ to con muốn dẫn đường đã biến mất từ lâu.
May mắn thay, chỉ có một con đường lớn phía trước, cứ men theo, rất nhanh đã đến cổng tòa nhà.
Nhìn từ xa, đã cảm thấy tòa nhà trông hơi kỳ dị, lại gần mới phát hiện ra rằng đây là một nhà máy khổng lồ.
Tường làm bằng bê tông cốt thép, ống khói xuyên thẳng chân trời, khói dày đặc cuồn cuộn bốc ra.
Khói đen quyện với sắc trời màu sơn.
Đẩy cửa bước vào, liền cảm thấy một luồng