Tác giả: Nhất Nhân Lộ Quá
Edit: KT
_______________
"Đừng phí lời với nó nữa! Cấp độ chía khóa không thấp, vậy chắc không phải lần đầu." Ứng Thịnh rút đao từ trong ba lô ra, "Cũng sẽ không phải lần cuối."
"Bọn họ..." Ánh mắt cô bé lập lòe, như nhớ lại điều gì, vẻ mặt trở nên điên cuồng, "Bọn họ đều đáng chết! Đều bắt nạt tôi, cho dù là người nhà hay là bạn học, bọn họ đều là lũ khốn kiếp!"
Do tâm trạng của chủ nhân thay đổi nên đám búp bê cũng dao động, mắt biến đỏ, nhìn chằm chằm vào những vị khách không mời mà đến.
Chỉ cần chủ nhân ra lệnh, chúng sẽ lộ nanh vuốt ngay, giết không tha.
Đỗ Nhất Tân: "Em trai của em đâu, sao không mang vào cùng?"
"..." Lý Kỳ Kỳ ngừng nói.
"Ít ra thì vẫn có người thương em, đúng không?"
Cô bé im lặng hồi lâu, bỗng nhiên bật cười ra tiếng, như nghe được một câu chuyện cười lớn: "À, haha."
Nó cười một tiếng, lúc bình tĩnh trở lại thì sắc mặt đã thay đổi, "Thằng quỷ đó, tôi muốn nó nếm trải cảm giác không cha không mẹ!"
Chìa khóa sẽ phóng đại khát vọng của con người lên vô hạn.
Dù lúc đầu không có ý xấu, thì khi số lần mở "phòng" ngày càng nhiều, họ cũng sẽ ngày càng nghiện “quyền lực”.
Sau này, dù chỉ khiến con bé hơi không hài lòng thì cũng có thể bị tước đoạt mạng sống.
Mà cô bé lòng dạ đã thay đổi đến mức này, vậy mà vẫn bày ra bộ dạng cúi đầu nhẫn nhục đáng thương trước mặt mọi người, thật là đáng sợ.
Nhiều lời vô ích.
Thấy cả hai không có ý rời đi, Lý Kỳ Kỳ giơ tay, ra lệnh cho búp bê tấn công.
Hình dạng ngây thơ đáng yêu ban đầu của búp bê lại thay đổi, hoặc vươn ra móng vuốt sắc nhọn, hoặc mọc răng nanh, ập tới như sóng thủy triều.
Đỗ Nhất Tân vỗ vai người trước mặt: "Cố lên."
Mặc dù Ứng Thịnh cũng không muốn tên này hỗ trợ, nhưng đối phương ra chỉ thị một cách đương nhiên như vậy vẫn khiến hắn khó chịu, bèn quay đầu trừng mắt.
Đỗ Nhất Tân giơ tay đầu hàng: "Tôi đi còn không vững, không gây phiền thêm thì hơn."
"...!Ở yên cho tôi.” Bỏ lại một câu đe dọa, Ứng Thịnh lao về phía bầy búp bê.
Sức tấn công của địch tuy không cao, nhưng chúng không sợ đau, số lượng lại đông.
Ngay cả khi cánh tay bị kéo xuống, chúng vẫn sẽ bò dậy mà không hề đau đớn, kéo theo chân cụt tay đứt, kiên trì tấn công.
Ứng Thịnh rầu rĩ không thôi.
Như thường ngày, hắn dĩ nhiên sẽ không quan tâm đến những thứ này.
Bắt giặc phải bắt vua trước, đi qua xử lý chủ nhân của chìa khóa luôn.
Nhưng hắn lại lo mình còn chưa kịp xử con bé thì kẻ thù đã chuyển hướng sang Đỗ Nhất Tân rồi.
Nếu tên ngu ngốc đó bị giết thì đúng là được một mất mười.
Không còn cách nào, chỉ đành giết mấy thứ đáng ghét này trước.
Giữa trận đấu, hắn nhìn thoáng lại, nhưng lại không thấy kẻ đang làm vướng chân kia.
Hắn hơi giật mình, còn tưởng có cá lọt lưới.
Kết quả là nghe thấy tiếng vang truyền đến từ cột băng bên kia.
Chỉ thấy Đỗ Nhất Tân giẫm lên một con búp bê thỏ đang thoi thóp, lao về phía trước như đi xe đẩy, nhưng vì không làm chủ được phương hướng nên đâm đầu vào cột.
Ứng Thịnh: "..."
Ban đầu cô bé dồn hết lực chú ý lên Ứng Thịnh.
Nghe thấy tiếng động mới phát hiện bên này có người muốn đánh lén, vội ra lệnh cho búp bê đổi hướng.
“Chạy cái gì, bố mày chơi chưa chán đâu.” Ứng Thịnh chặn ngang giữa đường.
Hắn ngoắc tay khiêu khích đám búp bê, "Nào, tao chơi đồ hàng với bọn mày."
Đỗ Nhất Tân xoa cái trán bị đụng sưng, nhưng lại thấy mắt con búp bê thỏ đỏ lên, hình như có dấu hiệu thức tỉnh, vội đạp một phát, con thỏ liền nằm yên.
Cậu tiếp tục giật tai con thỏ, rất nhanh đã trượt đến đáy cầu thang băng.
Nhìn lên, cô bé cũng phát hiện ra cậu, cố gắng hết sức để tỏ ra vô cảm, nhưng lại không thể che giấu nỗi hoảng sợ.
“Anh, anh sẽ không giết người, đúng không?” Lý Kỳ Kỳ ép mình bình tĩnh lại.
Vừa dứt lời thì thấy thanh niên rút dao ra, sắc mặt nó tái mét.
Đây là đồ lấy từ rạp công chúa Bạch Tuyết.
Khi đó không dùng được, ai ngờ bây giờ lại phát huy tác dụng.
Đỗ Nhất Tân ném con búp bê thỏ lên bậc thang, giẫm lên: "Em giết nhiều người như vậy rồi mà vẫn còn sợ chết à?"
"Tôi..." Thân hình gầy gò của cô bé trước ngai vàng to lớn như vậy trông có vẻ nhỏ bé, "Tôi chưa bao giờ tự mình ra tay, toàn là chúng làm cả."
Đi lên cầu thang khó hơn trượt trên đất bằng.
Để tránh cảnh buồn cười lên một bậc xuống hai bậc, Đỗ Nhất Tân đi cực chậm, dùng lời nói để khiến đối phương phân tâm.
"Vậy không liên quan gì đến em sao?"
“Đúng.” Lý Kỳ Kỳ cắn răng, “Nhưng nếu anh làm vậy —— anh sẽ là kẻ giết người thật sự!”
“Tôi sẽ không ra tay.” Đỗ Nhất Tân nhìn nó, nhưng chưa kịp đợi cô bé thở phào thì cậu lại nói: “Là dao ra tay.”
"!"
Lý Kỳ Kỳ há miệng, dường như muốn nói gì đó.
Nhưng thứ phát ra không phải lời nói, mà là một vệt đỏ tươi.
Máu phun ra từ cổ họng không kiểm soát được, tràn ra môi, vấy bẩn quần áo.
Nó hơi trừng mắt, cúi đầu không tin nổi, trên ngực xuất hiện một con dao dài, lạnh buốt thấu xương.
Ngay sau đó, dao dài lại được rút ra.
Nó đứng không vững nữa, cơ thể mềm đi.
Đỗ Nhất Tân khiếp sợ: "Mạc Vũ!?"
Mạc Vũ không biết vào cung điện từ lúc nào, Đỗ Nhất Tân còn chưa kịp phản ứng thì cô đã xông thẳng lên ngai vàng chém chết cô bé.
Lý Kỳ Kỳ nửa trợn mắt, không cam lòng nhìn về nơi xa, nhưng nó không thể cử động được nữa.
Bầy búp bê lần lượt dừng lại do chủ nhân đã chết, trở lại thành đồ chơi bình thường.
Cây gậy kim loại của Ứng Thịnh đã hư từ lâu, lúc này hắn cũng đang dùng mã tấu.
Hắn dừng tay, ánh mắt sắc bén như dao đâm về phía Mạc Vũ.
Mà Mạc Vũ như không để ý đến sát khí hừng hực, cúi người xuống.
Giống như Ngải Nhạc lúc trước, thi thể cô bé biến mất, tan thành một vũng máu.
Máu đặc sệt thấm ra quần áo, chảy xuống cầu thang, như muốn tránh xa hung thủ.
Đầu ngón tay Mạc Vũ sờ vào quần áo cô bé để lại, trên đó vẫn còn hơi ấm.
Chẳng bao lâu, cô đã tìm thấy thứ mình đang tìm —— một chiếc chìa khóa màu đồng.
Ứng Thịnh lao đến.
Mạc Vũ không hề hoảng sợ mà lùi lại.
Mặt đất trong lâu đài rung chuyển, bắt đầu sụp đổ.
Khung cảnh xung quanh tan vỡ, bể thành vô số mảnh.
Người tạo ra phó bản đã chết, rạp truyện cổ tích sẽ không tồn tại được lâu.
Sau cùng, Ứng Thịnh không bắt kịp Mạc Vũ trước khi biến mất.
Công viên chủ đề truyện cổ tích, phá đảo xong.
_______________
Sau khi bóng tối ngắn ngủi trôi qua chính là ánh nắng êm dịu.
Đỗ