Tác giả: Nhất Nhân Lộ Quá
Edit: KT
_______________
"Xin chào mừng." Người đàn ông ở phía đối diện đan hai tay, chống cằm lên mu bàn tay.
Đỗ Nhất Tân ngồi trên ghế, xung quanh là bóng tối.
Ngay cả người ngồi đối diện cũng chỉ có thể nhìn thấy đường viền lờ mờ.
"Ngài cũng là người có khả năng đặc biệt đúng không." Người đàn ông cười.
"Vậy thì miễn giới thiệu đi.
Vào thẳng vấn đề chính nào —— trong trò chơi lần này ngài cần tham gia đóng một bộ phim."
"Phim gì?"
Dù Đỗ Nhất Tân tiếp lời, nhưng tâm trí của cậu không đặt trên trò chơi này.
Cậu đang đánh giá người trước mặt.
Người này không giống NPC bình thường, chẳng lẽ là chủ nhân của thế giới này? Không, chỉ cần không phải kẻ ngốc, hoặc tuyệt đối tin tưởng vào thực lực của bản thân, thì sẽ không dửng dưng xuất hiện trước mặt người chơi như vậy.
"Đây là kịch bản." Người đàn ông vỗ tay.
Giây tiếp theo, nội dung kịch bản tràn vào trong đầu như thủy triều.
[Bạn là một người phát sóng có độ nổi tiếng bình thường.
Để được nhiều người biết đến hơn, quyết định đến bệnh viện bỏ hoang lên hot search gần đây.
Trước khi lên đường, bạn hẹn một vài người phát sóng có quen biết cùng đi, tìm một người đồng hương khá quen thuộc với nơi đó, cùng đón xe, đi đến bệnh viện bỏ hoang đầy bí ẩn...]
Chỉ là phần giới thiệu bối cảnh, không có mô tả chi tiết về nhân vật hay lời thoại.
Có lẽ là thấy cậu thắc mắc, người đàn ông cười nói: "Chúng tôi không muốn áp đặt quá nhiều hạn chế đối với diễn viên.
So với kịch bản cố định, để cho các diễn viên tự do phát huy thì va chạm tóe lửa hơn."
Có thể đây là thiết lập trò chơi.
Đỗ Nhất Tân cũng không quan tâm: "Vậy bắt đầu nhanh đi, hay còn phải đợi mấy người "đồng nghiệp" kia nữa?"
"Đừng vội, bây giờ còn có một việc quan trọng nữa." Sau đó, người đàn ông lại búng tay.
Đột nhiên, vài tấm thẻ đen xuất hiện trên không trung, nhẹ nhàng lơ lửng lên xuống.
"Bây giờ phải quyết định nhân vật chính của bộ phim này.
Dù sao cũng là quay phim, vẫn phải có một tuyến chính.
Chúng tôi sẽ chọn một trong các diễn viên đóng nhân vật chính, hướng cốt truyện sẽ thay đổi theo theo sự lựa chọn của họ.
Nhân vật phụ phải tuân theo chỉ dẫn của nhân vật chính.
"
"Khoan đã, vậy thì quá bất công cho nhân vật phụ.
Nếu nhân vật chính muốn họ chết thì họ cũng phải chết?"
"Đừng lo lắng.
Lúc nào nhân vật chính có thể đưa ra lựa chọn, có thể lựa chọn như thế nào, đều là do đoàn phim chúng tôi quyết định.
Vì vậy, tình huống mà ngài nói sẽ không xảy ra.
Chỉ là..." Trong bóng tối, nụ cười của người đàn ông sáng lên một chút, "Chúng ta không thể tránh khỏi việc nhân vật chính chọn sai, khiến nhân vật phụ chết ngoài ý muốn."
Quả nhiên là kiểu trò chơi này.
Đỗ Nhất Tân lại không ngạc nhiên, đưa tay về phía thẻ: "Vậy chỉ cần rút được nhân vật chính thì cơ bản là không gì địch được?"
"Nhân vật chính cũng có thể chết." Người đàn ông đột nhiên nói, "Ngoại trừ lựa chọn có thể quyết định hướng kịch bản, còn lại nhân vật chính cũng không khác gì nhân vật phụ.
Đương nhiên bao gồm cả việc nếu bị trọng thương cũng nhất định sẽ chết.
Cho dù thương tích chết người này là do tai nạn hay do con người gây ra.
"
"Nếu nhân vật chính chết thì sao?"
"Vậy thì chúng tôi sẽ rút ra một nhân vật chính khác từ những người sống sót."
Đỗ Nhất Tân đã hiểu.
Nói cách khác, mặc dù "nhân vật chính" được hưởng nhiều sức mạnh hơn các "nhân vật phụ" trong trò chơi, nhưng cũng phải dè chừng "nhân vật phụ" đang nghấp nghé mình.
Nói cách khác, ngay cả khi bạn rút ra được "thẻ nhân vật chính", cũng tuyệt đối không được để lộ thân phận của mình.
Thẻ đen lơ lửng trên không trông giống hệt nhau, cậu không nghĩ nhiều, lấy ra tấm ở giữa.
Lật lại, không biết có phải do ánh sáng mờ không, phía trên trống không.
Sau khi cậu rút thẻ đen xong, các thẻ khác tự động biến mất.
Người đàn ông lắc đầu: "Đáng tiếc, xem ra vận may của ngài chưa đủ."
Có vẻ như đây chỉ là một thẻ nhân vật phụ bình thường nên không viết gì cả.
"Sắp đến giờ rồi.
Các diễn viên khác đã vào chỗ rồi, chúng ta đi nhanh thôi." Người đàn ông vươn tay qua bàn về phía cậu.
Đỗ Nhất Tân vô thức muốn rụt lại, nhưng cơ thể như bị dính chặt vào ghế, không thể động đậy.
"Và xin hãy ghi nhớ kịch bản, mục đích của ngài là gì." Người đàn ông búng ngón tay bên tai Đỗ Nhất Tân, "Vậy thì, xin hãy cố sống sót."
Theo âm thanh giòn giã này, quanh người Đỗ Nhất Tân trở nên sáng sủa hơn.
Bóng tối xung quanh mờ dần, bị nhuộm lên màu sắc đậm đặc của bút mực.
Bên tai truyền đến tiếng gió thổi kính và tiếng xe gầm rú.
Lúc đó cậu mới nhận ra mình đang ngồi trên xe buýt.
Bên dưới là ghế nhựa cũ kỹ, tay cầm trên trần xe không còn mấy, một vài chiếc còn sót lại rung rinh theo thân xe, lung lay sắp rớt.
Trên xe lác đác vài người ngồi, ngồi tản mác, chỗ ngồi bên cạnh mỗi người đặt một ba lô màu đen kiểu dáng giống nhau.
Bên cạnh Đỗ Nhất Tân cũng có một cái, có lẽ là đoàn làm phim chuẩn bị cho họ.
Mở ra xem, bên trong nhét một chiếc đèn pin và một máy quay phim nhỏ.
Cậu nhớ lại những gì người đàn ông đó nói.
Ghi nhớ kịch bản, mục đích.
Vì đạo cụ đã chuẩn bị kỹ càng đến mức này nên e rằng không bọn họ không chỉ phải đến bệnh viện thám hiểm, mà còn phải đóng phim, xem mình như người phát sóng, quay phim kiếm tiền.
Bật máy quay lên, chiếc xe cũ nát hiện lên màn hình.
Con đường lầy lội và gập ghềnh, khiến hình quay được cũng rung không ngừng.
Màn hình máy quay không hiện lượng pin, cũng không thể thực hiện cài đặt nào, chỉ có thanh tiến trình ở phía dưới, hiển thị 0% ở ngoài cùng bên phải, không biết nghĩa là sao.
Màn hình di chuyển, Đỗ Nhất Tân lia ống kính ra ngoài cửa sổ.
Không biết đây là nơi rừng sâu núi thẳm nào, không có nhà cửa, chỉ có từng chùm bóng cây nhe nanh múa vuốt.
Trời đã về khuya, tầm nhìn rất thấp, không nhìn thấy gì ngoài rừng cây lướt nhanh bên ngoài.
Quay không ra manh mối gì, Đỗ Nhất Tân lại xoay người, chuẩn bị quay hoàn cảnh phía sau.
Đột nhiên màn hình chuyển sang màu đen, người ngồi phía sau nắm thẳng ống kính che lại, cướp đi.
"Này, anh..." Còn chưa kịp mắng thì đã nhìn thấy rõ dáng dấp người kia.
Vóc người cao lớn, đôi mắt hung dữ đặc trưng và kiểu đầu đinh đâm tay, đúng là Ứng Thịnh.
Đối phương liếc nhìn đoạn video, ném lại máy quay.
Sau đó chống tay vào lưng ghế, lật người ngồi luôn lên đây, đẩy chiếc túi đen vốn nằm ở đó xuống đất.
Đỗ Nhất Tân nhìn