Biên tập: Mày là bố tao
Hiệu đính:...!#.- /.....--.- / --.--.-
Mấy ngày tiếp theo, Hà Gia và Giản Thu đi theo diễn biến truyện.
Tác giả này thực ra khá biết nắm bắt thị hiếu của người đọc, bản thảo toàn mấy cảnh như là Giản Thu vô tình ôm lấy Hà Gia, Hà Gia không cẩn thận ngã vào lòng Giản Thu hay tự dưng lại ngủ chung.
Mỗi lần như thế, hai người đều sáng tạo ra các cách thể hiện mới lạ để ăn thật làm giả.
Nhưng hôm nay lại khác.
Nhân viên đoàn phim kéo hai người qua, dặn đi dặn lại: "Hôm nay anh Hà muốn lấy bát trên tủ nhưng không với tới, giám đốc Giản đứng sau lưng cầm giúp, anh quay đầu lại, hai người các anh bốn mắt nhìn nhau...".
Hà Gia nói: "Từ từ, tôi và Giản Thu cao tầm nhau mà, sao tôi không vói được nhưng cậu ta lại lấy được?".
Nhân viên đoàn phim tức giận đánh vào tay Hà Gia: "Ai cho anh nhiều chuyện! Ai cho anh nhiều chuyện!".
Hà Gia: "...".
Anh che cánh tay lại, khó chịu đứng một bên, tiếp tục nghe nhân viên đoàn phim hung dữ giảng giải: "Sau đó các anh bốn mắt nhìn nhau, giám đốc Giản cúi đầu hôn...".
Nhân viên nhấn mạnh: "Cảnh này cũng không thể qua loa cho xong được! Đây chính là nụ hôn đầu tiên của các anh! Độc giả đã ăn chay nhiều ngày, cũng nên cho người ta tí canh thịt chứ! Hiểu chưa?".
Dưới ánh mắt uy nghiêm của nhân viên đoàn phim, Hà Gia ngoan ngoãn cúi đầu như học sinh tiểu học: "Biết rồi".
Nhân viên đoàn phim rời đi, hai người đứng yên trước tủ đựng bát đĩa.
Sau khi Hà Gia ra hiệu Giản Thu bắt đầu, anh bắt đầu với lấy chồng đĩa trong tủ.
Anh đặt tay trên đĩa, kêu: "Haiz, không lấy được!".
Giản Thu: "...".
Trong khi Hà Gia giả vờ cầm đĩa, Giản Thu đi đến sau lưng anh, cầm xuống.
Hà Gia nhận lấy đĩa, sau đó cẩn thận đặt lên bàn.
Giản Thu nói: "...!Anh làm gì vậy? Quay đầu lại".
Hà Gia tiếp tục dọn đĩa: "Chờ chút, đĩa của cậu được viền vàng, cất xong rồi nói tiếp".
Giản Thu: "...".
Hà Gia: "Toàn bộ là tài sản của cậu đấy, đâu phải đạo cụ, bản thân cậu phải biết xót chứ".
Nói xong, Hà Gia nghe thấy tiếng cười của người đằng sau, Giản Thu đáp: "Biết rồi".
Thu dọn xong xuôi, Hà Gia mới yên tâm đứng thẳng lên, sau đó chậm rãi ngoảnh đầu.
Đối diện với ánh mắt của Giản Thu, người đã đứng chờ ở đó từ lâu.
Trong đầu Hà Gia chợt bật lên một câu.
Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn.
Mắt Giản Thu rất đẹp, lông mi dài, rủ xuống nhìn anh chăm chú, ánh mắt trong veo, tâm hồn chắc chắn cũng trong sáng.
Hà Gia chợt hơi tò mò, không biết ánh mắt anh trong mắt Giản Thu trông như thế nào?
Giản Thu nghiến răng khẽ hỏi Hà Gia: "Anh nhìn tôi chằm chằm làm gì?".
"...".
Hà Gia nói: "Ông đây chưa bao giờ bị cứng họng như vậy".
Giản Thu cười nhẹ, không nói nữa.
Anh ta hơi cúi đầu, giả vờ chuẩn bị hôn, Hà Gia cũng nhắm mắt lại.
Anh cứ đợi mãi, bỗng Giản Thu đẩy vai anh ra, Hà Gia mở mắt ra, thấy Giản Thu nhíu mày: "Tôi, tôi không làm được".
Hà Gia nói: "Người anh em, không được phép nói linh tinh về chuyện liên quan đến tôn nghiêm của đàn ông".
Giản Thu không để ý tới lời trêu chọc Hà Gia, khẽ xin lỗi, sau đó đi ra cửa.
Một lát sau, nhân viên đoàn phim tiến vào, kinh ngạc hỏi Hà Gia: "Anh Hà, giám đốc Giản sao thế?".
Hà Gia nói: "Không có việc gì, nếu không tạm dừng hai ngày đi, tôi