Thập Tư là một người theo chủ nghĩa duy thực, cậu rất thực tế, nhưng cũng rất lý trí, vì vậy mà cậu có thể điều chỉnh bản thân để có thể phù hợp với Gian Niệm.
Cậu sẽ dành thời gian để đi cùng Gian Niệm bởi sự dính người cố chấp của anh, tuy nhiên, bởi vì Gian Niệm cũng đã chạm vào điểm mấu chốt của cậu, cậu đã trực tiếp chia tay dứt khoát với anh ta và sẽ không đưa cho Gian Niệm bất kì một cơ hội nào.
Sự lý trí đầy nhẫn tâm này chính xác là điểm quyến rũ trong con người Thập Tư, và cũng là điều mà Gian Niệm vừa yêu nhưng cũng vừa ghét.
"E hèm."
Một tiếng ho vang lên khiến cho Thập Tư và Gian Niệm đồng loạt quay đầu sang nhìn.
Tịch Lâu đứng ở ô cửa của phòng khách với một gương mặt mang theo đôi nét mệt mỏi, như thể cậu bé vừa mới tỉnh dậy từ một giấc ngủ dài.
Cậu bé dụi mắt, "Em ra ngoài uống miếng nước..."
Làm sao mà cậu có thể ngờ rằng mình sẽ nhìn thấy Bóng Ma Đau Thương ở đây nói chuyện với Thập Tư về điều mà gần như đã dọa cho cậu tỉnh dậy luôn cơ chứ? Bóng Ma Đau Thương và anh họ của cậu là người yêu cũ ư? Và sau khi chia tay, Bóng Ma Đau Thương đã tiến vào thế giới dòng chảy vô tận? Anh ta đến đây là để trả thù sao? Dù sao thì, người anh họ dễ dãi(*) của cậu là người đề xướng chuyện chia tay mà.
(*)Trans: Đoạn này ở bản Anh dịch nôm na là easy, còn bản gốc thì là một từ mang nghĩa đùa giỡn giữa những người thân thiết với nhau để gây cười ý, kiểu "Mịa cái thằng/con dễ dãi này".
Thập Tư đứng dậy, nhìn Gian Niệm và thẳng thừng nói, "Cậu ngồi nhàn hạ thế xong chưa? Nếu thấy đã đủ, cảm phiền hãy rời đi."
Sau mệnh lệnh đuổi khách hoàn toàn vô cảm này, Gian Niệm bất lực đứng lên, đi ra khỏi căn phòng.
"Chờ một lát, Thập Tư, tớ vẫn còn có điều cần phải nói với cậu."
"Xin lỗi, tôi có quyền không lắng nghe."
"Tớ đã đang cố gắng thay đổi, ba năm đã trôi qua và chúng ta bây giờ đều đã khác, chẳng lẽ lại không thể sao?" Gian Niệm kẹp chặt cánh cửa để ngăn Thập Tư đóng sầm nó lại, "Cho tớ một cơ hội nữa thôi mà, tớ sẽ không như vậy nữa đâu tớ thề đấy."
Thập Tư khẽ nhăn mặt, "Sau những gì mà cậu đã làm?"
Gian Niệm là một kẻ mộng mơ ích kỉ, anh hoàn toàn trái ngược với Thập Tư.
Anh ta không thực tế và thậm chí còn chối bỏ cả thực tại, và theo đuổi những việc không tưởng là quy tắc của Gian Niệm, nhưng điều này cũng thường dẫn đến những hậu quả khó mà giải quyết được, và những phương thức hung bạo thái quá của anh ta khiến cho anh khó lòng mà được chấp nhận.
Anh muốn được ở bên Thập Tư mãi mãi, vì vậy anh liên tục sử dụng những cách thức khác nhau để đạt được điều này, hoàn toàn phớt lờ những mong muốn của Thập Tư.
"Tớ chỉ là yêu cậu và muốn được ở bên cậu mà thôi."
"Yêu là có thể lờ đi mọi vấn đề sao? Cậu đang mơ mộng viển vông gì đấy?" Thập Tư vô cảm nhìn anh ta, "Trong trường hợp của tôi, cái từ yêu không giải quyết được vấn đề gì cả."
Ding dong
Cửa thang máy phát ra tiếng đinh, Bạch Quân Di bước ra khỏi thang máy trong khi đang cầm theo một chậu hoa, thế nhưng khi anh ngẩng đầu, những bước chân của anh đột ngột ngừng lại, như thể anh ta đang không hiểu tình hình hiện tại cho lắm.
"Tiểu Tư, và cậu Gian?" Bạch Quân Di nhìn họ một cách kì lạ trong khi cầm chậu hoa, "Mọi người đang làm gì vậy? Tôi nhớ rằng cậu Gian và Tiểu Tư và bạn thuở nhỏ, và hình như là tôi đã nghe Tiểu Tư nhắc đến điều này trước đây rồi.
Cậu đến đây để gặp Tiểu Tư sao? Các cậu sẽ có khoảng thời gian vui vẻ nhỉ." Bạch Quân Di show ra một nụ cười hoàn hảo, "Khu vực này thực ra rất tốt về cả quang cảnh lẫn ẩm thực, vậy nên rất đáng để đến chơi đấy, và Tiểu Tư cũng là một hướng dẫn viên du lịch nữa, cậu ấy biết rất rõ tất cả các địa điểm thú vị."
Gian Niệm khẽ kheo mắt lại; anh có một linh cảm khó có thể giải thích rằng những lời của tên Thần Ánh Sáng thân thiện này chứa đầy rẫy những chiếc gai nhọn, "Tôi sẽ."
Trong căn phòng, Tịch Lâu dựa người vào tường với một cốc nước trên tay trong khi xem drama, ba Người Sống Sót cấp S tập trung lại với nhau, có lẽ hình ảnh này chỉ có thể được chứng kiến tại đây với người anh họ dễ dãi của cậu thôi.
Lờ đi Bạch Quân Di đang chuẩn bị lôi ra chìa khóa để mở cửa, Gian Niệm tận dụng thời cơ túm lấy cánh tay của Thập Tư, gương mặt anh ta tái nhợt, các ngón tay gầy guộc như chỉ có da bọc xương, vẻ ngoài của Gian Niệm rất dễ khiến cho người ta nhầm lẫn.
Bất cứ ai khi nhìn thấy anh ta đều sẽ không nghĩ anh là một nhân vật lớn gì đó đâu, mà chỉ đơn thuần là một bệnh nhân rất ốm yếu mà thôi.
"Thập Tư, chúng ta có thể..."
Những lời của Gian Niệm đột ngột dừng lại trong khi anh ta quay phắt đầu nhìn sang bên cạnh, cùng lúc chiếc chìa khóa trong tay của Bạch Quân Di rơi xuống đất, và trong khoảnh khắc tiếp theo, toàn bộ trái đất rung lên.
Bốn bức tường nổi lên từ mặt đất ở đằng xa, trong giây lát hoàn toàn bao lấy một khu vực rộng lớn.
"Một sân chơi ư?" Bạch Quân Di quay đầu nhìn ra bên ngoài, "Phạm vi rộng thật đấy."
Tịch Lâu bước ra khỏi căn phòng, cậu bé nhắm mắt để cảm nhận trong một lúc, "Nó không phải là sân chơi hệ ma quỷ, và không có tồn tại sự sống di chuyển nào cả."
Họ ngay lập tức bước vào trạng thái đối phó với sân chơi và trông bình tĩnh lạ thường.
Một bông hoa đỏ thẫm hiện lên từ mặt đất, và sau đó như thể muốn giành lấy sự chú ý, chỉ trong vài giây chúng đã nở rộ khắp sân chơi, nhìn như một tấm thảm đỏ lớn vậy.
Bạch Quân Di ngồi xổm xuống và chạm tay lên những cánh hoa, rồi ngay lập tức khẽ nhíu mày, "Đây cũng không phải là một bông hoa bình thường, các năng lực của tôi không hoạt động."
"Cậu Gian?" Bạch Quân Di nhìn Gian Niệm, "Cậu có biện pháp đối phó gì không?"
Gian Niệm không trả lời, mà chỉ cúi đầu và không di chuyển.
Ba người không thể thấy biểu cảm của anh ta, cũng không biết anh định làm gì, nhưng chỉ ngay sau đó, Gian Niệm đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt tối của anh ta dâng tràn nỗi khát vọng đến tận xương tủy, như thể muốn xé toạc Thập Tư ra, và đẩy cậu chống vào tường.
"Gì vậy?" Bạch Quân Di ngây ra nhìn hai người đang ngày một gần nhau hơn, và nhìn Tịch Lâu một cách kỳ lạ, "Hai người kia làm sao vậy?"
Tịch Lâu nhìn drama đang diễn ra phía trước mình với cốc nước lọc trên tay, "Tôi không biết."
Trong lúc ấy, đôi mắt của Gian Niệm mở to trong khi anh ta nhìn chằm chằm Thập Tư đến gần như là âu yếm, giọng nói phát ra sự cố chấp không lành mạnh.
Trans: Thương lắm mới ghi không lành mạnh đấy nhá anh Gian Niệm, lẽ ra dịch đúng phải là bệnh hoạn cơ
"Dù sao đi chăng nữa thì cậu cũng là của tớ."
Thập Tư, vẫn đang dựa vào tường, có chút sững sờ bởi anh ta, và khi thấy Gian Niệm chuẩn bị hôn mình, cậu đơn giản chỉ là nhấc một chân lên và đá thật mạnh.
Gian Niệm mất cảnh giác đồng thời bị đánh vào nơi dễ bị tổn thương nhất, anh ta gần như ngã xuống mặt đất, che đi chỗ hiểm của mình.
"Wow." Bạch Quân Di đặt hoa trên tay mình xuống và cẩn thận bước sang, "Cậu Gian, cậu có ổn không?"
"Chưa chết được đâu." Thập Tư trả lời cho anh ta, rồi bước tới ngưỡng cửa