"Cảm giác của sự yên lòng ư?" Ninh Dương Tắc chống tay lên trên cằm, giọng nói mang theo đôi nét ngạc nhiên, "Tại sao lại có cảm giác của sự yên lòng ở đây?"
Từ Nghệ Diêu lắc đầu, "Không chỉ là cảm giác của sự yên lòng, mà bên trong hiện đang rất sống động, những tiếng reo hò xuất đang hiện ở khắp mọi nơi kìa."
"Không đúng." Ninh Dương Tắc mở tin nhắn mới vừa được gửi đến bởi Đơn Vị Đặc Biệt ra và xem lại một lần nữa, "Nếu như nó thực sự là sân chơi hệ Tinh Thần loại Hoa thì, không thể nào có chuyện có tiếng reo hò diện rộng xuất hiện bên trong đó được.
Cô Từ Nghệ Diêu, sân chơi đã mở ra bao lâu rồi?"
"2 giờ và 43 phút." Từ Nghệ Diêu vội vã nhìn đồng hồ đã luôn đếm giờ kể từ thời điểm sân chơi bắt đầu.
Ninh Dương Tắc với biểu tình nghiêm trọng đang cố tưởng tượng xem chuyện gì đang diễn ra ở bên trong, và càng nghĩ về nó, anh lại càng cảm thấy kì lạ.
Mặc dù Ninh Dương Tắc chưa từng trải qua một sân chơi hệ Tinh Thần nào, anh đã nghe rất nhiều tin đồn về nó.
Sân chơi này sẽ tác động vào con người khiến cho họ hành động dựa trên những nỗi ám ảnh bị ẩn giấu trong tim, và có hàng chục nghìn người hiện đang ở bên trong, đa số họ đều là những cư dân sinh sống ở đây, vậy nên những mối quan hệ ở trong đó là rất phức tạp.
Ninh Dương Tắc cho rằng hiện bên trong đáng lẽ ra phải đang cực kì hỗn loạn mới đúng.
Thế quái nào mà lại có tiếng reo hò ở trong đó được? Kể cả khi có những người hạnh phúc vì đã từ bỏ được nỗi ám ảnh của mình đi chăng nữa, đa số vẫn sẽ hối hận bởi vì nó, mặt khác, sẽ không có quá nhiều những Người Sống Sót mất đi khao khát sinh tồn sau khi bị ảnh hưởng đâu.
Ngay lúc ấy, một tiếng tách xuất hiện, cả người Ninh Dương Tắc cứng đờ.
Họ đồng loạt quay đầu nhìn bức tường của sân chơi phía sau mình.
Vào lúc đó, có tiếng điện thoại vang lên và Ninh Dương Tắc bắt máy.
"Đội Trưởng! Bức tường của sân chơi đã nứt rồi!"
"Tôi thấy rồi, không phải là các cậu làm sao?" Ninh Dương Tắc vẫy tay và chỉ đạo những người xung quanh mình sẵn sàng.
Dù là sân chơi có mở rộng ra hay chuẩn bị sụp đổ đi chăng nữa, nó phải được canh chừng thật cẩn thận.
Đầu dây bên kia thở dài sau khi há hốc miệng, "Không phải chúng tôi đâu, bức tường đã nứt ra từ phía bên trong ạ."
"Nứt ra từ phía bên trong?" Đôi mắt của Ninh Dương Tắc mở to, "Điều đó có nghĩa là...?!"
Có nghĩa là ba Người Sống Sót cấp S kia đã tìm ra cách để phá hủy hoàn toàn sân chơi hệ Tinh Thần này ư?! Quả là Người Sống Sót cấp S mà! Khi còn ở trong thế giới dòng chảy vô tận, anh thường nghe rằng những Người Sống Sót cấp cao có thể làm bất cứ điều gì, nhưng anh chưa từng nghĩ thậm chí là cả sân chơi hệ Tinh Thần cũng có thể bị xử lý dễ dàng đến như thế.
"Chuyện gì đang diễn ra vậy?" Từ Nghệ Diêu đeo đôi găng tay của mình vào.
Giọng nói của cô điềm tĩnh và đều đặn vang lên, và biểu cảm kinh ngạc mới chỉ vừa nãy đã biến mất khỏi gương mặt của cô.
So với những Người Sống Sót cấp S - những người rất hiếm gặp vì số lượng chỉ có thể đếm trên một bàn tay, thì những Người Sống Sót cấp A cũng rất tài giỏi, và họ cũng thuộc nhóm top đầu trong thế giới dòng chảy vô tận.
"Sân chơi đang bị nứt ra từ phía bên trong, và ước tính nó sẽ sớm sụp đổ thôi." Ninh Dương Tắc kết thúc cuộc điện thoại và bắt đầu kêu gọi tất cả mọi người xung quanh vào tư thế sẵn sàng.
"Toàn đội chú ý, sân chơi sẽ sớm vỡ! Tất cả chú ý quan sát những người ở bên trong! Không được bỏ sót dù chỉ một người!"
"Rõ, Đội Trưởng!"
Từ Nghệ Diêu có chút nhẹ nhõm.
Cô vươn người và vén tóc ra đằng sau tai, cô biết rõ lí do tại sao Ninh Dương Tắc lại đưa ra mệnh lệnh này.
Chỉ có Người Sống Sót đã trải qua thế giới dòng chảy vô tận mới biết được một sân chơi hệ Tinh Thần có thể gây ra cơn khủng hoảng tinh thần lớn đến cỡ nào.
Cả Đơn Vị Đặc Biệt lẫn phía trên sẽ không để những người này quay trở lại để sống như bình thường trong cộng đồng đâu, và...!những khát khao tiềm tàng của bọn họ có khả năng sẽ bộc phát bất cứ lúc nào và họ vẫn cần phải được "chăm sóc".
Vào đúng lúc đó, những âm thanh nhỏ truyền vào trong đôi tai của Từ Nghệ Diêu, những tiếng reo hò kia đang trở nên ngày một lớn hơn, và Từ Nghệ Diêu nhắm mắt lại.
"Nó đến rồi."
Ầm, crack.
Bức tường của sân chơi đổ sầm, Ninh Dương Tắc nhìn chằm chằm vào cảnh tượng ấy với khuôn mặt nghiêm trọng.
Ở trong sân chơi bị đóng kín, vô số người đang đứng đó nhìn lên trên trời.
Mặt đất bị bao phủ bởi những bông hoa khô héo, trộn lẫn với lốm đốm máu, vào khoảnh khắc mà bức tường đổ sập, mùi máu tanh lập tức trào ra.
Âm thanh bức tường sụp đổ làm cho những người bên trong hoảng hốt.
Họ vô thức dời tầm mắt nhìn về phía bên ngoài, theo sau là những người đang trèo lên nhau để chạy ra khỏi sân chơi.
"Chúng ta có thể ra ngoài đấy! Chạy đi!"
"Tôi không muốn ở lại đây nữa đâu!"
Ninh Dương Tắc nặng nề thở hắt ra, và rồi anh giơ tay lên, "Tất cả bắt đầu di chuyển, đừng để cho dù chỉ một người rời đi!"
Những bức tường của sân chơi chậm rãi biến thành tro tàn, và trong tức khắc biến mất vào không gian theo làn gió, hoàn toàn không để lại dù chỉ một dấu vết nhỏ nhất.
Đằng sau sân chơi, nơi đây dường như đã biến thành một khu cực hình, với những người đang la hét hay bị thương đang được gửi đi chữa trị hay những người đang có ý định chạy trốn; toàn bộ nơi này là một đống hỗn loạn.
Ninh Dương Tắc và Từ Nghệ Diêu đang rất bận rộn với hậu quả sân chơi để lại, họ bị choáng ngợp trước khối lượng công việc khổng lồ đang dang tay chào đón mình.
Từ Nghệ Diêu dịu dàng mỉm cười, miễn không có nhiều người thương vong, thì hậu quả có khắc nghiệt đến đâu cũng không thành vấn đề.
Cô nhắm mắt lại và trong tích tắc kích hoạt năng lực dò tìm cảm xúc ra toàn bộ khu vực.
Vì là một Người Sống Sót hệ Tinh Thần, cô có thể cảm nhận được chính xác cảm xúc của tất cả những người đang có mặt.
Ở lối vào của một cửa tiệm hoa, Bạch Quân Di đang nuối tiếc những bông hoa đã sớm chết tàn của mình, Gian Niệm và Tịch Lâu hiện không ở cùng một chỗ, cũng có một Người Sống Sót vẫn đang bị chôn vùi trong nỗi sợ hãi ngay cả khi đang hôn mê, và...
Đôi mắt của Từ Nghệ Diêu bừng mở ra, rồi cô quay người nhìn sang phía bên phải mình.
Chàng trai trẻ đang được Người Sống Sót chỉ dẫn có mái tóc trắng, nhưng nó chắc là được nhuộm bởi đã có thể lờ mờ nhìn ra màu đen ở chân tóc.
Đầu cậu đang cúi xuống, chiếc áo khoác màu bạc của cậu khô thoáng và sạch sẽ, khác biệt hoàn toàn so với những người cùng khổ ở bên trong sân chơi.
Từ Nghệ Diêu di chuyển tầm mắt đến tay cậu và đến cô bé nhỏ mà cậu đang bế.
Cô bé yên lặng nằm trong vòng tay của cậu, đôi mắt đen to tròn của bé đang quan sát xung quanh.
Đây là chủ nhân của cảm giác yên lòng kia ư?
Điều đó có nghĩa là!
Từ Nghệ Diêu mở to mắt để nhìn người thanh niên đang bế cô bé.
Đây là người mà cô bé tin là một vị thần sao?
Rốt cuộc tại sao một chàng trai trẻ tuổi bình thường lại có thể khiến cho một cô bé ngập tràn cảm giác yên lòng và được gọi là một vị thần cơ chứ?
Dường như cảm nhận được tầm nhìn của Từ Nghệ Diêu, Thập Tư quay đầu để nhìn về hướng của cô, và Từ Nghệ Diêu yên lặng dời mắt đi vào khoảnh khắc mà họ chạm mắt.
Quên đi, cô chỉ cần báo cáo đúng sự thật là được, để chuyện đau đầu này lại