Cố An vẫn đang gọi điện thoại với bố mẹ để xác nhận thời gian lên máy bay, bảo họ đến sân bay đón Cố Từ đúng giờ, sau khi nghe giọng nói bất mãn của Cố Trạm, anh ấy lập tức nhìn ba người họ, ánh mắt hơi ngưng lại, thần sắc ngưng trọng, cẩn thận nhìn về phía Phó Ngôn, chậm rãi đánh giá anh.
Phó Ngôn nhìn lại, không hề chột dạ.
Cố An xem xét hồi lâu, thấy không phát hiện điều gì bất thường, mới bình tĩnh nói: "Được rồi, đừng vây quanh Tiểu Từ nữa, sắp đến giờ em ấy lên máy bay rồi."
Ôn Viễn lưu luyến không rời nhìn Cố Từ, cuối cùng vẫn không quên nói: "Lão đại, em rất nhanh sẽ tới tìm anh! Anh phải nhớ em đấy!"
Phó Ngôn chỉ dám khẽ nắm chặt món quà do Cố Từ tặng, mỉm cười với Cố Từ, mà không dám làm gì khác, sợ hai người anh trai sẽ nhận ra điều gì đó bất thường trên nét mặt của anh.
Nếu Cố An và những người khác phát hiện ra tâm tư của anh lúc này, trong tương lai anh sẽ không bao giờ có thể đến gần Cố Từ.
"Đi thôi." Cố An như thường lệ thay Cố Từ vuốt lại mái tóc rối bù, ôn nhu nói.
Cố Trạm rầu rĩ nhìn, thấy Cố Từ nhìn lại, lại nặn ra một khuôn mặt tươi cười, đưa tay mạnh mẽ xoa tóc cậu, nghiêm mặt nói: "Em cũng phải nhớ anh đấy, số lần nghĩ phải nhiều hơn đám bạn lộn xộn kia."
Đám bạn Ôn-lộn xộn- Viễn: "...."
Cố Từ ngoan ngoãn đáp ứng.
Mọi người nhìn cậu đi vào phòng chờ, Cố Từ đi vài bước, lại quay người lại, nở ra một nụ cười cực kỳ diễm lệ trên khuôn mặt.
Nỗi buồn chia tay ban đầu dần được xoa dịu bởi nụ cười ấm áp của Cố Từ.
Mọi người cũng mỉm cười với Cố Từ.
Cậu vẫy tay với bọn họ, rồi quay người, dần dần đi về phía cửa lên máy bay, đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Đợi đến khi Cố Từ rời đi rồi, Phó Ngôn nhớ tới lời dặn của cậu, mở món quà kia ra, lại phát hiện bên trong ngoại trừ đồ Cố Từ tặng anh, còn kẹp một sợi dây chuyền màu bạc, dán một tờ giấy.
- --Tôi nghĩ, cậu cần nó hơn tôi.
Đó là món quà anh tặng Cố Từ trước đây.
Phó Ngôn nắm chặt đồ lại, chẳng biết tại sao, trong lòng bỗng nhiên hoảng hốt, anh quay đầu nhìn về phía sân bay, nhưng Cố Từ đã không còn ở đó nữa.
Bên kia, Cố Từ vẫn ở một góc hẻo lánh của sân bay chưa rời đi, mãi đến khi nhìn thấy bóng dáng của bọn họ dần đi xa, cậu mới yên tâm, hướng phía hệ thống nói: "Có thể đi rồi, 007."
"Vâng, ký chủ đại nhân."
Một luồng ánh sáng trắng mạnh mẽ bao quanh họ, tỏa ra một loại ma lực ấm áp, những đốm sáng nhanh chóng nhảy lên và bay về phía cơ thể Cố Từ, dần dần xua tan mọi cảm xúc khó chịu trong cậu.
Sau đó, theo ánh sáng tan đi, trong một góc không ai chú ý, một thiếu niên áo trắng quần đen cứ như vậy lặng lẽ biến mất.
*
Vào ngày công bố kết quả thi đại học, thành phố A có một thủ khoa môn nghệ thuật văn học nhưng đến khi nhận kết quả thì chính chủ lại không xuất hiện, mà là người nhà của cậu tới trường thu giúp những giấy tờ tư liệu liên quan.
Các phương tiện truyền thông đang ngồi xổm ở cổng trường định lấy thông tin trực tiếp lại mừng hụt.
Còn thiếu niên thành tích xuất sắc kia, cư nhiên đã đi nước ngoài.
Tên cậu ấy là Cố Từ.
*
Khi Cố Từ tỉnh lại, là bị đánh thức bởi mọt tràng khóc.
Bên tai vang lên tiếng ong ong, tiếng nức nở trầm thấp không ngừng truyền đến, Cố Từ cảm thấy toàn thân lảo đảo, ý thức rất mơ hồ, khi cố gắng mở mắt ra, đập vào mắt là một mảng lớn màu đỏ, toàn bộ gian phòng dường như được bao quanh bởi màu đỏ, trong phòng hết thảy đều bao phủ bên trong màu đỏ diễm lệ.
Cậu trong lòng dừng một chút, chậm rãi nhìn xung quanh, phát hiện trong chính đường dán một chữ hỉ, ngọn nến đỏ tươi còn đang cháy, theo gió lung lay, thỉnh thoảng nhỏ xuống một giọt sáp lỏng.
Một cô gái có khuôn mặt thanh tú mặc váy cưới màu đỏ lúc này đang đứng bên giường, rưng rưng nước mắt nhìn cậu, trang phục, khăn đội đầu thậm chí cả khung cảnh trong căn phòng này đều rất giống với trang phục trong bối cảnh cổ đại.
Cố Từ nhìn chằm chằm quần áo trên người nàng vài lần, đột nhiên phản ứng lại.
Trên người nàng mặc, lại là một chiếc váy cưới?!
Thế giới thứ hai----
Vừa xuyên tới, liền gặp phải cảnh tượng như vậy.
Cô gái đầu tiên là rưng rưng nước mắt nhìn cậu, sau đó mới chậm rãi định thần lại, trong mắt nhất thời hiện lên một tia kinh hỉ, nàng vội vàng lau nước mắt, mừng rỡ nói: "Ngài, ngài tỉnh rồi?"
Cố Từ mở miệng, nhưng lại cảm thấy đau đầu dữ dội, cổ họng cũng cực kỳ nóng, thật giống như có thứ gì đó đang thiêu đốt cậu.
Cậu muốn nói, trong miệng lại không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Chóng mặt, đau đầu.
Mới vừa rồi nhất thời tỉnh lại phảng phất bất quá là "Hồi quang phản chiếu", Cố Từ chỉ cảm thấy mình hiện tại thập phần khó chịu.
Cô nương mặc áo cưới vội vàng quay đầu, hướng bên ngoài hô to: "Công tử tỉnh rồi, cậu ấy tỉnh rồi, tỉnh rồi!" Giọng cô bất giác trở nên nghẹn ngào.
Vừa dứt lời, bên ngoài nhất thời một trận động tĩnh cực lớn, Cố Từ nghe được rất nhiều tiếng bước chân, tựa hồ có rất nhiều người hướng về bên này chạy tới, bọn họ bước chân rất vội vàng, mà xung quanh cũng bắt đầu vang lên tiếng ồn ào, một bên có người hô: "Gọi đại phu lại đây!", bên kia lại có người nói: "Xem ra xung hỉ này đúng thật là hữu dụng."
"Con trai ta!" Cố Từ nghe thấy có người lo lắng gọi, cửa bị mạnh mẽ đẩy ra, một người đàn ông mặc đồ đen bị mọi người vây quanh xông vào, Cố Từ còn chưa kịp nhìn rõ bộ dáng của người đàn ông đó, đã bị người ôm vào vào trong vòng tay ấm áp, chạm nhẹ vào trán cậu.
Người đàn ông cảm nhận được trong tay nóng ran, Cố Từ lúc này cũng không ngừng tỏa ra nhiệt độ nóng như thiêu đốt, hắn lập tức quay người lại, đối với những người còn lại lớn tiếng chất vấn: "Mục Thu Sinh đâu! Thiếu chủ bệnh nặng mới tỉnh, hắn lại đang ở đâu?"
Giọng nói của người đàn ông vừa dứt, tất cả mọi người đều quỳ rạp xuống đất, cả người run lên bần bật, cô gái mặc váy cưới màu đỏ cũng run rẩy quỳ xuống, cả người gần như dán chặt vào mặt đất, run rẩy không ngừng.
Người đàn ông đang ôm Cố Từ tỏa ra một cỗ áp lực cường đại khắp người, lạnh lùng nhìn mọi người xung quanh, chỉ một lời nói, một ánh mắt đã khiến bọn họ rùng mình.
Nhưng bàn tay hắn chạm vào Cố Từ lại rất dịu dàng, dịu dàng đến mức hoàn toàn trái ngược với vẻ mặt lạnh lùng vô tình của hắn.
"Ai đang khóc?" hắn nhẹ giọng hỏi.
Trong phòng một mảnh chết chóc yên tĩnh, tiếng khóc lập tức ngừng lại, một nha hoàn quần áo màu hồng nhạt hoảng sợ che miệng, cố gắng không để cho mình phát ra âm thanh.
Hắn thản nhiên quét mắt nhìn nàng, bình tĩnh phân phó: "Thiếu chủ thân thể không tốt, không được ồn ào, kéo xuống."
Nữ tỳ còn chưa kịp kêu lên một tiếng, đã bị người trong bóng tối đem xuống xử trí.
Lúc này Cố Từ đang bệnh đến hôn mê, căn bản không nghe rõ bất cứ âm thanh nào.
"Khụ, khụ, khụ......" Cậu nặng nề ho khan, bỗng nhiên cổ họng một cỗ ngứa ngáy truyền đến, một ngụm máu tươi từ trong miệng phun ra, tầm mắt tối sầm, Cố Từ ngất đi.
Trước khi ngất đi, dường như cậu nghe thấy tiếng người đàn ông vô cùng lo lắng hô lên: "Tiểu Từ!"
Sau đó, cậu liền ý thức