"Cố Từ."
"Cố, Từ." Phó Ngôn đọc thầm tên cậu, sau đó lại mỉm cười, tự trả lời, "Thì ra, ngươi là Cố Từ."
Vừa dứt lời, y đột nhiên bước tới, Mục Thu Sinh còn tưởng y định làm bậy với Cố Từ, đang định chặn lại, liền thấy Phó Ngôn đặt kẹo đường trong tay mình vào tay Cố Từ, "Cái này cho ngươi."
Phó Thu Liên: "......"
Vậy cái này là cho công tử sao? Nhưng Phó Ngôn làm sao biết cậu, làm sao biết hôm nay sẽ gặp thiếu chủ chứ?
Hai người ở đây đều dùng ánh mắt khó tin nhìn y, như thể họ đã nhìn thấy điều gì đó đáng kinh ngạc.
Cố Từ trầm mặc một hồi mới nói: "Cảm ơn."
"Cố Từ," Phó Ngôn nhìn cậu, hết sức nghiêm tức nói, "Ngày mai ta sẽ đến."
Nói xong, y tự hồ muốn đưa tay chạm vào người trước mặt, nhưng đưa tay đến giữa không trung lại thu trở về, y hơi siết chặt lòng bàn tay, mỉm cười nói với Cố Từ, giọng nói hết sức nghiêm túc, "Ngươi mặc bạch y, rất đẹp."
Cố Từ nhìn bộ dáng dè dặt này của y, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, cậu giống với 007 nhìn thấy Phó Ngôn ở chỗ này, liền cảm thấy khó hiểu, hơn nữa Phó Ngôn tựa hồ cũng có một chút ký ức của thế giới trước, mặc dù không nhiều lắm, nhưng cũng đủ để cho y lần đầu tiên làm quen với Cố Từ một cách quen thuộc.
Quy luật vận hành của thế giới có khả năng xảy ra lỗi là rất nhỏ, nhưng cũng không phải là không có, đối với vấn đề này, bọn họ cũng chỉ có thể từ từ tìm ra đáp án.
Vợ chồng Phó gia khi nhìn thấy nhi tử trở về, hỏi: "Đã trở về rồi?"
Phó Ngôn lên tiếng, vốn còn rất im lặng, nhưng sau đó y hỏi thêm vài câu: "Lúc ấy, sao các người lại đưa muội ấy đi xung hỉ?"
Mặc dù cha mẹ Phó Ngôn không rõ tại sao đột nhiên y lại nhắc tới chuyện này, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích những gì đã xảy ra.
Những ngôi làng của bọn họ đời đời đều được Ma giáo che chở, mới có thể bình yên tránh khỏi các loại chiến tranh, không bị quan binh bên ngoài bắt đi đảm đương kẻ hầu người hạ cho những kẻ mạnh, bởi vì ác danh của Ma giáo ở bên ngoài, quan phủ bên này căn bản không dám trêu chọc bọn họ, cũng không đáng làm những chuyện hết sức không lấy lòng sự tình này, nếu không cần thiết, cơ bản sẽ không cùng bên này có quan hệ gì, cho nên thôn dân phụ cận cứ như vậy an ổn sống ở chỗ