Cố Từ tiếp lấy 007, cẩn thận cảm nhận, quả nhân cảm giác đau đớn trên người đều bị lấy đi, cũng không có theo ý thức đi vào không gian, cậu nở nụ cười, xoa xoa đầu hệ thống, ôn nhu nói: "Khó trách ta cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, ra là đến nơi này, cảm ơn ngươi nha, 007."
Cậu nhìn không gian hệ thống vô tận, hạ mắt xuống liền nhìn thấy 007 trong ngực, Cố Từ lại nở nụ cười, sau đó ôm nó trực tiếp ngồi xuống.
Hệ thống phát ra ý thức chợt khiến cho dưới đất có một cái sô pha cùng một cái bàn, lại bởi vì sợ ký chủ sẽ cảm thấy buồn chán, liền chu đáo chuẩn bị cho cậu mấy quyển sách.
Cố Từ ngồi ở trên ghế sô pha, nghĩ đến mình hôn mê, có chút lo lắng nói: "Cũng không biết bên ngoài thế nào..." Cậu sợ sau khi mình ngất đi sẽ phát sinh chuyện không thể khống chế.
007 biết cậu nghi hoặc cùng lo lắng, lập tức nói: "Ngày yên tâm bên ngoài tạm thời không có chuyện gì phát sinh, tiến độ nhiệm vụ vẫn bình thường như cũ, hơn nữa còn khôi phục lại tiến độ ban đầu."
Cố Từ nghe xong câu nói kia, quả nhiên yên tâm một chút, nhẹ giọng nói: "Vậy sao, vậy thì tốt rồi."
"Hiện tại bọn họ đang tìm biện pháp cứu ngài, hẳn là rất nhanh có thể làm ngài tỉnh lại." 007 mặc dù ở trong không gian, nhưng nó có thể cảm ứng được một ít tình huống bên ngoài, chỉ là có chút lời nói sẽ không nghe rõ.
"Vậy bây giờ bên ngoài xảy ra chuyện gì?" Cố Từ hỏi nó.
007 cẩn thận phân biệt, chậm rãi trả lời: "Hình như có rất nhiều người ở đây, Phó Ngôn cũng ở đây, sau đó còn có một người tên là Kỷ Thiện, là thanh mai trúc mã của ngài."
Trong trí nhớ Cố Từ có tin tức liên quan đến hắn, rất nhanh liền bỏ qua, lại hỏi: "Còn gì nữa không?"
"Hiện tại giống như đang thảo luận đến biện pháp để cứu ngài...." Nghe đến đó, 007 có chút nghi hoặc, khó hiểu nói: "Ký chủ, "giường chiếu chi hoan" là gì a? 007 dù sao cũng chỉ là một hệ thống, rất nhiều nhân loại tương quan tri thức nó không rõ lắm, nó một lòng một dạ tập trung vào cách làm sao chăm sóc cho Cố Từ thật tốt, làm sao chọn cho cậu bối cảnh thế giới thích hợp, làm sao trợ giúp Cố Từ hoàn thành nhiệm vụ.
Những kiến thức khác nó hầu như không quan tâm.
Cố Từ sửng sốt một chút, hoàn toàn không hiểu vì sao 007 đột nhiên nhắc tới bốn chứ này, sau đó lại nghĩ đến câu nói này cùng với phương pháp chữa khỏi cho mình có liên quan, sắc mặt lập tức đỏ lên, vội vàng nói: "Không được, loại chuyện này sao có thể!"
007 còn đang hoang mang tại sao không được, giây tiếp theo nghe được bọn họ nói, lại nói: "A! Hình như lại không cần nữa rồi!"
Cố Từ nhẹ nhàng thở ra.
*
Kỷ Thiện vừa mới xong, chợt nghe Cố Trường Thanh dứt khoát cự tuyệt: "Không được."
Kỷ thiện trừng to hai mắt, tức giận nói: "Tại sao không thể? Ngươi là ghét bỏ ta là nam nhân sao?" Nói xong, thiếu niên không phục nhìn về phía Phó Ngôn, chất vấn, "Nhưng y cũng là nam nhân, dựa vào cái gì y có thể mà ta lại không! Bát tự của ta cũng rất hợp với A Từ!"
Cố Trường Thanh vẫn bình tĩnh: "Ngươi rõ ràng biết không phải nguyên nhân này." Thân phận của Kỷ Thiện quá mức đặc thù, hắn là thái tử đương triều, ngày sau phải kế thừa quốc thống, cho dù hắn có thể che chở Cố Từ, nhưng sau này hắn đăng cơ, các đại thần sẽ đối xử với hài tử của Cố Trường Thanh như thế nào, người xung quanh sẽ chỉ trích cậu những gì?
Ở Huyền Âm giáo có hắn che chở, Cố Từ ở chỗ này chính là chủ tử lớn nhất, nhưng ở trong hoàng cung, hắn cũng không dám chắc mình có thể thật sự bảo vệ hài tử, cho dù muội muội hắn là đương kim quốc mẫu, là mẹ của Kỷ Thiện.
Hoàng hậu cùng Hoàng thượng yêu thương nhau nhiều năm, cho dù là như vậy, cũng không có cách nào thay đổi, trong hậu cung mỗi tú nữ tiến vào là thật, chuyện bất đắc dĩ và bi ai trong cung xảy ra còn ít sao? Cho dù Kỷ Thiện bây giờ là thật tâm, nhưng tương lai thì sao? Khi một đại thần rồi lại một đại thần hướng hắn yết kiên đề cập đến chuyện con nối dõi, hắn còn có thể bảo trì tấm lòng ban đầu sao?
Kỷ Thiện trừng mắt không nói lời nào, Cố Trường Thanh vẫn bất động thanh sắc như trước, Mục Thu Sinh nhịn không được ho nhẹ một tiếng, nhưng thiếu niên lại trừng mắt nhìn hắn, hắn không thể làm gì khác bất đắc dĩ cúi đầu.
Phó Ngôn nhẹ nhàng nắm lấy tay Cố Từ không buông ra, bắt đầu từ vừa nãy y vẫn nắm chặt tay Cố Từ không buông, y đối với mọi thứ xung quanh đều thờ o, thậm chí tầm mắt vô cùng bất thiện cảm của Kỷ Thiện đối với y cũng không có bất kỳ ảnh hưởng gì, trong lòng y chỉ nghĩ làm thế nào để chữa trị cho Cố Từ, hơn nữa.....
Phó Ngôn yên lặng nhìn chăm chú Cố Từ, mặc dù suy nghĩ như vậy có chút không thích hợp, nhưng y vẫn như cũ nhịn không được thầm nghĩ, vừa rồi lời Kỷ Thiện nói là thật sao? Hắn ta nói, Cố Từ từng nói sẽ cưới hắn.
Cho dù đó chỉ là lời nói đùa của một đứa trẻ, nhưng Phó Ngôn chỉ cần nghĩ về nó, đã phát điên vì hâm mộ ghen tị.
"Nếu đã như vậy....." Cố Trường Thanh đột nhiên lên tiếng, chậm rãi nhìn về phía Phó Ngôn.
Kỷ Thiện đột nhiên cảm thấy có gì không đúng, hắn biết dự định của Cố Trường Thanh là gì, vội vàng ngăn cản câu nói tiếp theo của đối phương, "Chờ một chút, cũng không nhất thiết phải [email protected] hợp, còn có một biện pháp khác!"
Mục Thu Sinh thiếu chút nữa muốn cười ra tiếng, nhưng lại không dám biểu hiện quá rõ ràng, sợ cuối cùng làm cho Kỷ Thiện thẹn quá hóa giận, hắn nghĩ thầm tiểu chủ tử này không có xảo quyệt như giáo chủ, thử một lần liền nhịn không được.
Cố Trường Thanh không nói tiếp, cũng chỉ lẳng lặng nhìn hắn, tựa hồ một giây sau Kỷ Thiện không nói ra đáp án, sẽ để Phó Ngôn cứu người.
Kỷ Thiện rất tức giận, nhưng cũng biết không thể tiếp tục kéo dài, cho dù cây nến đỏ lần thứ hai có tác dụng, Cố Từ cũng tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng tốt hơn hết là nên giải quyết cổ độc càng sớm càng tốt, huống chi biện pháp này cũng không đơn giản, cần thời gian.
Hắn rốt cục cũng mở miệng nói.
"-----Dùng máu làm dẫn, lấy máu đổi máu."
Tác giả có lời muốn nói:...
Thế giới này không viết cung đấu cũng sẽ không viết chính sự, thân phận Kỷ Thiện là vì cho Tiểu Từ một chỗ dựa vững chắc ha ha ha, Huyền Âm giáo phụ thân che chở, ra bên ngoài là thanh mai trúc mã che chở.
...
Chương 30 Thế giới thứ hai----------
Cố Từ cuối cùng cũng tỉnh lại.
Trong phòng tràn ngập mùi thuốc nồng đậm, xen lẫn một chút mùi máu tanh.
Lúc Cố Từ mở mắt ra, rõ ràng cảm nhận được mùi máu tươi kia từ trên người mình tản ra, cậu bình tĩnh mở mắt, chậm rãi nhìn ra ngoài giường.
Màn che một nửa, bên giường có hai thị nữ đang tựa vào nghỉ ngơi, tựa hồ đã ở chỗ này đợi rất lâu.
Cố Từ vừa động tay, hai người liền nhanh chóng mở mắt, nhìn thấy thiếu niên, lập tức vui mừng gọi: " Công tử!"
Đó là Như Lam và Thu Liên
Cố Từ khó khăn nhích ngón tay, cậu còn chưa kịp phản ứng, bên ngoài đã một trận ồn ào, mà thư phòng bên kia cũng truyền đến động tĩnh, Cố Trường Thanh trên tay còn đang cầm mấy tập tài liệu, hiển nhiên còn chưa kịp đặt xuống, đã nhanh chóng đi tới.
Thấy Cố Từ tựa hồ muốn đứng dậy, hắn một tay đỡ cậu trở lại giường, nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Đừng vội đứng dậy, nghỉ ngơi một lát đi."
Cố Từ nhìn sắc mặt của hắn tràn