Quả nhiên, Cố Trường Thanh nghe xong những lời này, chỉ là xua tay bất đắc dĩ, không nói một lời nào, để bọn họ lui xuống.
Dù sao cũng ngăn cản không được.
Nhóm ám vệ rời đi, Cố giáo chủ đột nhiên hỏi: "Phó gia tiểu tử kia thế nào?" Phó Ngôn không muốn để cho Cố Từ lo lắng áy náy, liền đặc biệt nhờ bọn họ giúp che giấu chuyện này, nói chờ y khỏe lại sẽ đi thăm Cố Từ.
Mục Thu Sinh cười nói tiếp: "Mấy ngày nữa, độc vật hết, liền khỏi hẳn."
Nghe vậy, Cố Trường Thanh liền nhìn sắc trời bên ngoài.
Ánh nắng tươi sáng, nhiệt độ giữa trưa mùa đông vừa phải, không quá lạnh cũng không quá nóng, cuối cùng hắn cũng cảm thấy nhẹ nhõm, nói: "Vậy tùy theo ý Tiểu Từ đi" Dù sao hắn cũng không dám chọc vị tiểu tổ tông này tức giận, đến lức đó thật sự làm đứa nhỏ nổi giận, cũng sẽ không dễ dỗ.
Về phần Phó Ngôn....
Vậy cũng chỉ có thể để y chịu đựng nhiều một chút.
Nghĩ đến đây, Cố giáo chủ yên tâm thoải mái vứt bỏ lời hứa lúc trước, mặc kệ tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì, đối với Mục Thu Sinh nói: "Vừa rồi nói đến đâu rồi?"
Mục Thu Sinh cười, tiếp tục nói: "Sáng nay ta bắt mạch cho hắn, hơi thở nhìn qua tốt hơn nhiều...."
Hai người lại tiếp thục thảo luận về tình trạng của Cố Từ.
Bên kia, Cố Từ được gã sai vặt dân đường đi đến viện nghỉ mát bên cạnh.
Có rất nhiều thị vệ canh gác ở đó, thỉnh thoảng còn có thị nữ bưng nước cùng băng gạc vội vàng chạy tới chạy lui.
Khi nhìn thấy bóng dáng của Cố Từ từ xa, liền cung kính hành lễ, đợi Cố Từ gậy đầu, mọi người lại tự đi làm chuyện của mình.
Cố Từ còn chưa tới gần bên này, cũng đã ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc, mùi này so với mùi trong phòng cậu còn nồng đậm hơn, mỗi lần tới gần trong viện, mùi máu tươi càng thêm nồng.
"Bái kiến thiếu chủ." Các thị vệ lần lượt hành lễ.
Cố Từ kẽ gật đầu.
Người trong phòng đã sớm chú ý đến động tĩnh bên ngoài, Cố Từ còn chưa kịp hỏi, đã nghe thấy từ trong phòng truyền đến một trận ồn ào, có người bước chân vội vàng hướng bên này đi đến, chỉ đi đến cửa gỗ liền ngừng lại, cũng không mở cửa, sau đó Phó Ngôn khẽ cười mang theo một chút thăm dò, y nhẹ giọng hỏi: "Là Cố Từ sao?"
Cuối cùng, y lại lo lắng hỏi một câu: "Em đã khỏe hơn chưa?"
Không ngờ gặp lại, câu đầu tiên Phó Ngôn hỏi lại là điều này, Cố Từ lại gần một chút, nhìn cửa lớn đóng chặt, nghĩ đến chuyện vừa rồi, quay đầu nhìn đám thị vệ đứng ở cửa, thấy bọn họ vẫn thành thật như cũ không nhúc nhích một bước, nhưng trong lòng hoang mang vẫn chưa buông xuống nửa phần.
"Cố Từ?" Thấy không có tiếng trả lời, Phó Ngôn còn tưởng rằng Cố Từ đi rồi, nhưng bóng đen trước cửa vẫn còn, y không khỏi lên tiếng hỏi, "Cố Từ, em còn ở đó không?"
Cố Từ quay đầu lại, vội nói: "Ta ở đây, bây giờ ta cảm thấy tốt hơn nhiều rồi." Cậu dừng một chút, sau đó lại đáp: "Cảm ơn huynh."
Phó Ngôn sững sờ, sau đó mỉm cười: "Cảm ơn ta làm gì? Còn nữa..."
Nói đến đây, y nhẹ giọng, nghiêm túc nói: "Ta tựa hồ đã nói rồi, giữa ta và em không cần nói cảm ơn."
Sau những lời này là một khoảng yên lặng, Cố Từ tựa hồ nghe thấy trong phòng truyền đến một tiếng ho khan, chỉ là bị người cố ý đè nén, phát ra thanh âm cực nhỏ, trong khoảng thời gian ngắn cậu lại không rõ tiếng ho khan vừa rồi rốt cuộc là mình nghe nhầm hay là thực sự tồn tại.
"Tại sao cửa lại đóng?" Cố Từ hỏi y.
Phó Ngôn kiên nhẫn giải thích: "Đại phu nói mấy ngày nay ta không thể gặp gió, cho nên của vẫn chưa thể mở." Nói đến đây, y không khỏi lo lắng cho thân thể của Cố Từ, nhịn không được đổi đề tài khác, "Bên ngoài lạnh không? Em có mặc thêm áo không? Áo choàng có mang theo không? Còn có khăn quàng cổ trước ta mang cho em...."
"Ta mặc rồi." Cố Từ nghiêm túc trả lời, những nghĩ đến câu nói vừa rồi của Phó Ngôn.
cậu không khỏi nhíu mày.
Rõ ràng vừa rồi cậu nhìn thấy có thị nữ ra vào nơi này, mà khi đó cửa kỳ thật chỉ khép hờ, cũng không đóng hẳn vào, khi cậu đến gần nơi này, cửa phòng lại đóng chặt lại.
Còn có thị vệ canh giữ chỗ này, cũng rất kỳ quái.....
Phó Ngôn nhìn bóng người ngoài cửa, y chậm rãi điều hòa lại hơi thở cùng nhịp tim, cố gắng cảm giác khó chịu mãnh liễn lúc này, y hiện tại nhìn qua rất chật vật, nhất định sẽ dọa đến Cố Từ, không thể để cho Cố Từ nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của mình.
Phó Ngôn cố gắng đè nén mùi máu tanh ngọt trong miệng, nhéo mạnh bàn tay, nhẹ giọng nói với Cố Từ: "Ta đã nhờ người đưa tới cho em mấy cuốn sách, em đã đọc chưa? Còn có hôm nay mới làm đồ chơi bằng đường...."
Không đợi y nói xong, Cố Từ đột nhiên hỏi: "Huynh cứ một mực hỏi ta có sao không, vậy huynh thì sao?"
"Ta?" Phó Ngôn dừng một chút, lấy lại khí lực, nghiêm túc cười nói: "Ta rất ổn a, hiện tại không có việc gì, chính là chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày, chờ ta khỏe lên, liền mang em ra ngoài chơi có được không? Em còn chưa ra bên ngoài...." Cố Từ từ nhỏ thân thể đã không tốt, hơn nữa trúng cổ độc, lại càng yếu ớt, toàn giáo trên dưới đêm cậu chăm sóc thật chặt, ngoại trừ quanh quanh tại Huyền Âm giáo, dường như chưa từng đi xa nơi này.
Nghe được những lời này của y, Cố Từ nhíu mày, gay gắt nhìn chằm chằm vào cửa phòng, tựa hồ đang phân biệt những lời này của y là thật hay giả, sau đó lại nói: "Vậy huynh nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai ta lại đến thăm huynh."
Phó Ngôn trước mắt đã bắt đầu choáng váng, nhưng nghe Cố Từ nói như vậy, trong lòng nhẹ nhõm rất nhiều, khóe miệng hơi nhếch lên, ôn thanh đáp: "Ừm."
Thân ảnh Cố Từ chậm rãi rời đi nơi này, Phó Ngôn quay lưng lại, sau đó lại bất đắc dĩ nhìn ra bên ngoài, y hướng ra ngoài phòng nhìn hồi lâu, sau đó cười yếu ớt, nhẹ nhõm nghĩ: "Xem bộ dáng này, chắc em ấy đã hồi phục rất tốt, qua vài ngày nữa, Cố Từ có thể sẽ khỏi hẳn đi...."
Lúc này Phó Ngôn mới yên tâm xoay người lại, đi đến bên bàn uống thuốc.
Cố Từ lúc này đã đi ra ngoài cửa lớn, nhóm thị vệ lại hành lễ với cậu, "Cung tiễn thiếu chủ."
Cố Từ đột nhiên dừng bước lại, nhìn về phía bọn họ, sau một lúc, sắc mặt lạnh xuống: "Người đâu, ngăn bọn họ lại cho ta!"
Đám thị vệ ngẩn ra, còn chưa kịp phản ứng đã bị ám vệ chế trụ, không thể động đậy.
Ám vệ cũng không đả thương đến bọn họ chút nào, chỉ là không chế bọn họ, khiến bọn họ không thể ra tay.
Cố Từ lúc này đã xoay người, lại lần nữa đi vào trong viện, nhóm thị vệ chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu tiến vào sân.
Phó Ngôn cùng giáo chủ lúc trước đều đã từng dặn dò qua, cố gắng không để cậu biết tình trạng thân thể của Phó Ngôn hiện giờ, chờ thêm mấy ngày nữa nói sau.
Nhưng Cố Từ hiện tại hiển nhiên đã phát hiện chỗ không thích hợp, cậu vốn thông minh, lại bị bọn họ cố gắng che giấu, người lại càng làm cho cậu cảm thấy có gì đó không ổn.
Phó Ngôn vừa mới bưng thuốc lên, đem thuốc đông y sền sệt uống xong, liền nghe được bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, sau đó chính là động tĩnh ai đó mạnh mẽ mở cửa.
Y vô thức nhìn về phía phát ra âm thanh, Cố Từ đang tắm dưới ánh nắng, đứng ngược sáng, trong khoảng thời gian ngắn, lại làm cho người