Phó Ngôn rửa sạch vết thương xong, liền chờ thời gian dược hiệu qua đi.
Cơn đau đớn lại một lần nữa ập đến, sắc mặt y trắng bệch, sau đó đưa tay chạm vào chiếc áo choàng mà Cố Từ để lại, chậm rãi vuốt v e nó, thật giống như nhìn thấy Cố Từ lúc này đang đứng ở trước mặt y mỉm cười.
Và chỉ khi nhìn thấy những gì đó liên quan đến Cố Từ, y mới có thể thả lỏng một chút, thậm chí vết thương trên người cũng dịu đi rất nhiều.
"Xem ra tình trạng của ngươi so với tưởng tượng của ta còn tốt hơn." Mục Thu Sinh cầm phương thuốc tới, thấy Phó Ngôn vẻ mặt bình tĩnh ngồi trên nhuyễn tháp, không khỏi nhướng mày cười nói.
Nhưng khi ánh mắt hắn dừng lại trên áo choàng Phó Ngôn đang nhìn, liền sững người.
Đó là áo choàng được làm từ lông cáo bạc, Huyền Âm giáo cũng chỉ có hai người mới có, một là Cố Trường Thanh, một là Cố Từ.
Thứ này đến tột cùng là ai đưa cho y.
Không ngờ Phó Ngôn lại không khiến Cố Từ tức giận.
Cậu ghét nhất là bị người khác lừa gạt.
Mà cũng chính bởi vì như vậy, Cố Trường Thanh mới có thể không hề có gánh nặng tâm lý nào mà đem trách nhiệm này đổ lên người Phó Ngôn, dù sao lức trước bọn họ coi như là nghe lời đề nghị của y, mới không có đem chân tướng chuyện này nói cho Cố Từ.
Ý định ban đầu là tốt, những nó không nhất thiết phải theo cách Cố Từ muốn.
Mục Thu Sinh đem phương thuốc giao cho y.
Phó Ngôn hiểu được y thuật, nhiều lúc không cần Mục Thu Sinh nhiều lời, chính t có thể tự mình hiểu rõ mối liên hệ giữa các dược liệu.
"Tiểu Từ hôm nay đến?" Mục Thu Sinh hỏi y, tuy rằng hắn đã sớm nhìn thấy áo choàng của Cố Từ, nhưng vẫn không nhịn được muốn xác định một chút.
Nghe được tên Cố Từ, sắc mặt Phó Ngôn liền nhu hòa không ít, y gật đầu, ho khan một tiếng rồi lại nói tiếp: "Buổi trưa đến, may là lúc đó dược hiệu chưa phát huy tác dụng, nếu không em ấy lại áy náy."
"Ta đã sớm biết sẽ không giấu được hắn lâu." Nói xong, Mục Thu Sinh lấy rương trúc ra, nói tiếp, "Đây là thuốc trị thương cho ngày mai, cổ độc tuy rằng bị ngăn chặn, nhưng cẩn thận một chút vẫn là tốt hơn, miễn cho mấy ngày cưới lại xảy ra chuyện gì."
"Được rồi, ta đi bắt mạch cho Cố Từ, ngươi nghỉ ngơi đi." Mục Thu Sinh lúc này đối với Phó Ngôn quả thực có chút phức tạp, thứ nhất là y cứu Cố Từ, thứ hai là người này về sau sẽ là người một nhà với Cố Từ.
Đứa nhỏ kia chính là hắn nhìn từ nhỏ mà lớn lên a, hiện giờ đều sắp thành gia lập nghiệp rồi.
"Mấy ngày nay em ấy ngủ không được ngon, ngươi chú ý nhiều một chút." Mục Thu Sinh đang chuẩn bị bước ra khỏi phòng, Phó Ngôn đột ngột nói.
Buổi trưa hôm nay Cố Từ đi vào giấc ngủ rất nhanh, nhưng không an ổn, Phó Ngôn nhìn chằm chằm cậu thật lâu, cuối cùng xác định ban đem có lẽ cậu thường xuyên gặp ác mộng, dẫn đến trạng thái không tốt.
Mục Thu Sinh ngạc nhiên nhìn y, y thuật của Phó Ngôn nằm ngoài dự đoán của hắn, hôm nay mới ở cùng Cố Từ nửa ngày đã nhìn ra điểm này.
Cố Từ thực sự mỗi đêm để không bị ác mộng đánh thức đều điểm một An Hồn hương mới có thể bình yên đi vào giấc ngủ.
Có lẽ bởi vì bị cổ trùng dày vò lâu ngày, cho nên cho dù cổ độc đã bị bức ra ngoài, cũng cần một đoạn thời gian điều chỉnh, mới có thể khôi phục nguyên trạng.
Mà nghĩ đến chuyện cổ trùng, sắc mặt Mục Thu Sinh không khỏi có chút khó coi.
"Sao vậy?" Thấy hắn trầm mặc, Phó Ngôn cho rằng thân thể Cố Từ có vấn đề, lo lắng hỏi: "Có chuyện gì không ổn?"
Mục Thu Sinh hoàn hồn, lập tức nở nụ cười, đem chủ đề này để sang một bên, "Không có gì, sự tình vẫn chưa thể xác định, cho nên tạm thời không thể tiết lộ."
Nói xong, hắn liền gật đầu với Phó Ngôn, sau đó xách rương trúc rời đi.
Phó Ngôn trầm mặc đưa mắt nhìn hắn rời đi, mặc dù cơ độc phát tác khiến ý thức của y có chút mơ hồ, tạm thời không thể tỉnh táo, nhưng y rõ ràng cảm giác được đoạn đối thoại ngắn ngủi vừa rồi có chỗ không thích hợp.
Mục Thu Sinh chỉ thận trọng với những vấn đề liên quan đến Cố Từ, nếu không phải cơ thể của cậu có vấn đề gì, vậy thì nó sẽ liên quan đến cổ độc đã từng xảy ra.
Cái người Kỷ Thiện đã từng nói qua, cổ độc cơ hồ chỉ có người hoàng tộc mới biết....!
*
Trên đường trở về, Cố Từ nhận được nhắc nhở từ hệ thống, thanh nhiệm vụ trực tiếp nhảy lên 50%, nói cách khác bọn họ đã hoàn thành một nửa nhiệm vụ.
"Trong thời gian ngài tỉnh lại, Cố giáo chủ đã cho người trong giáo mở kho lúa, đem lương thực cữu tế cho dân chúng nghèo khổ gần đó, đồng thời còn bảo người may áo mùa đông cho những người già đó.
Nói là vì ngài mà cầu phúc, tích góp từng tí công đức." 007 giải thích.
Cố Trường Thanh luôn luôn tùy tâm sở dục, cũng không phải người tốt, lại càng không quan tâm đ ến sự sống chết của người khác.
Việc hắn chủ động đi làm một việc có lợi cho dân làng, không thể nghi ngờ là một tiến bộ rất lớn.
Cho dù ý định ban đầu của hắn cũng không phải thực sự suy nghĩ vì lợi ích của những người khác, vẻn vẹn chỉ là vì con trai mà làm việc thiện.
Nhưng không có gì sai trái trong chính hành động tốt, bất kể mục đích là gì.
Mà hệ thống phát hiện phước lành do chuyện này của hắn mang lại, tiến độ của nhiệm vụ liền thêm tiến triển.
"Vậy thì tốt rồi." Cố Từ cười nói, hiển nhiên vì thế mà cảm thấy vui vẻ.
Mùa đông năm nay tuyết rơi rất lớn, rất nhiều người đã phải chịu đựng rất nhiều vì trận bão tuyết này, thậm chí có người đã c/h/ế/t cóng, c/h/ế/t đói.
Sau khi Cố Từ biết tin này, cậu là lên kế hoạch cố gắng cố hết sức để giúp đõ các nạn dân, đem lương thực áo màu đông và các vật dụng khác tặng cho bọn họ.
Tuy rằng không thể giúp đỡ quá nhiều, nhưng có thể giúp bao nhiêu thì giúp bấy nhiều.
"Nhưng mà, chuyện ta bị bệnh...." Cố Từ lại nghĩ đến một chuyện khác, ngập ngừng nói.
Tùy rằng bọn họ cũng không có giải thích cụ thể cho cậu chuyện cổ độc, nhưng Cố từ cũng mơ hồ cảm giác có gì đó không đúng, bởi vì đủ loại nguyên nhân, vẫn không thể tìm ra, lúc này trên đường trở về, cậu càng nghĩ càng cảm thấy sai.
"Ngài nói đi, 007 đang nghe đây." Hệ thống trả lời rất nhanh.
Những Cố Từ còn chưa kịp nói ra nghi hoặc trong lòng mình, liền nghe được cách đó không xa có người gọi: "Cố Từ, nhìn chỗ này!"
Thanh âm trong trẻo nhảy nhót, vừa nghe chính là Kỷ Thiện.
Cố Từ nhìn theo hướng âm thanh, lại phát hiện hắn đang ngồi trên một cây đại thụ, vẫy tay với Cố Từ.
Kỷ Thiện nhàn nhã ngồi dựa vào cành cây, thân cây rất cao, giống như sắp chìm vào trong mây, nhìn thoáng qua đã thấy vô tận.
Nghe nói đây là cây đại thụ trăm năm tuổi, tuy nhìn sum xuê nhưng cũng rất nguy hiểm, chẳng may từ trên cây rơi xuống, sợ là sẽ nhận hết đau khổ.
Cũng chính bở vì thế, khi Kỷ Thiện thảnh thơi nằm ở trên cây, dưới tàng cây đã có người đứng đó.
Vẻ mặt bọn họ kinh hãi, một chút cũng không dám động, nhìn chằm chằm thiếu niên trên cành cây, không dám buông lỏng chút nào.
Nếu chủ tử này xảy ra bất cứ điều gì tốt hay xấu, bọn họ sẽ bị tru di cửu tộc!
Cố Từ gật đầu với Kỷ Thiện, tiếp tục nói với 007: "Ta cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy."
Kỷ Thiện hiển nhiên không hài lòng, hắn thấy Cố Từ không có bất kỳ phản ứng, lại vội vàng chào hỏi: "A Từ, bên này phong cảnh rất đẹp,