Chưa kể trong lớp học vô cùng ồn ào, sự yên tĩnh và nghiêm túc của cậu lại càng hiếm thấy.
Nhưng, đó không phải là vấn đề...
Trước khi thầy Ngô vào lớp, thầy hiệu trưởng đã dặn dò rất nhiều chuyện, cuối cùng thầy cũng dứt khoát nhắc đến vị tiểu thiếu gia họ Cố, Cố gia tài trợ cho Nhất Trung một khoản tiền rất lớn, đều tu sửa lại các tòa dạy học của Nhất Trung, hiện tại Nhất Trung diện mạo mới rực rỡ hẳn lên, chính là nhờ có Cố gia tài trợ.
Cố gia còn đặc biệt phái một trợ lý tới nói một chuyện, yêu cầu bọn họ bao dung hơn một chút.
Cố Từ, kiêu ngạo, ương ngạnh, vô lý.
Vô luận như thế nào, thầy Ngô cũng không thể đem chuỗi từ này cùng Cố Từ ngọt ngào nhìn thầy cười xếp ngang hàng, tiểu thiếu gia khó hầu hạ nhất nhà họ Cố yên lặng nhìn bục giảng, mặc cho những người khác ở phía dưới ầm ĩ không ngừng.
Thầy Ngô vẻ mặt bối rối, càng làm cho thầy bối rối chính là, không lâu sau, tiểu thiếu gia Cố gia nhẹ giọng nhắc nhở một câu: "Các cậu có thể yên lặng một chút không? Có chút ồn ào, tôi không nghe được tiếng thầy giáo nói." giọng nói rõ ràng, trong trẻo, dễ nghe.
Và các học sinh quả thật đều im bặt, hàng chục cặp mắt đồng loạt nhìn về phía thầy.
"Khụ," thầy ho khan một tiếng, dựa vào học sinh của mình khiến những người còn lại nghe lời, thầy Ngô khó tránh khỏi có chút xấu hổ, nhưng rất nhanh liền khôi phục tâm lý, đối học sinh nói: "Sách giáo khoa đã phát rồi, hôm nay chúng tôi sẽ tạm thời không lên lớp, nhà trường sẽ phát các dụng cụ như chổi và giẻ lau, các em phân chia đồ ra và bắt đầu dọn dẹp vệ sinh ".
Học sinh vẫn nhìn thầy chăm chú, nhưng không đáp lời.
Cho đến khi Cố Từ vui vẻ đáp: "Vâng ạ!"
Những người còn lại lại có phản ứng khác, đồng loạt hoan.
Thầy Ngô rưng rưng nước mắt, có vẻ như thầy còn không uy tín bằng một đứa trẻ.
Bất quá, thoạt nhìn, bọn họ ngược lại rất nghe lời Cố Từ, làm theo sự dẫn dắt của cậu.
Chẳng lẽ đúng như cấp trên nói, bởi vì Cố Từ tính tình không tốt, cho nên tất cả mọi người đều sợ cậu?
Thầy nghi hoặc nhìn bọn họ, thấy một học sinh nói với Cố Từ một câu, liền vui như nhặt được bảo bối gì quý giá, không khỏi cảm thấy mình có chút phóng đại.
Đợi đến khi tất cả công cụ đều được đưa đến, thầy Ngô bảo lớp phó môi trường tạm thời theo dõi tình hình trong lớp, rồi quay lại văn phòng xử lý công việc tiếp theo.
Các vệ sĩ thấy các lớp khác đều bắt đầu làm vệ sinh, rất nhanh cũng chạy tới hỗ trợ.
Cố Từ hai tay trống trơn, thùng nước cùng giẻ lau đều bị vệ sĩ lấy đi, tự nhiên là cái gì cũng không cần làm.
Nhưng là những người khác đều đang bận rộn, chính mình lại rảnh rỗi, trong lòng cậu đương nhiên băn khoăn, thấy bên cạnh còn có đống giẻ lau bên cạnh, liền định cầm lên đi lau cửa sổ.
- -Ôn Viễn đang chỉ đạo bọn đàn em làm việc, nhìn thấy cậu liền vội vàng chạy tới cầm lấy miếng giẻ lau trong tay cậu, cười cười, sau đó bắt đầu lau cửa sổ.
Phó Ngôn cầm chổi rũ mắt, chậm rãi lùi bước.
Anh lấy tư cách gì để đến gần Cố Từ, bọn họ căn bản là không quen biết nhau.
Cố Từ khả năng còn không biết anh là ai, huống chi hôm nay anh lại để ấn tượng không tốt, nghĩ đến Cố Từ trong lòng nghĩ anh là một kẻ trộm đồ, trái tim Phó Ngôn giống như bị ngàn vạn cây kim đâm qua, rất khó chịu.
Vốn anh cho rằng, anh đã không để ý đến ánh mắt cùng ý kiến của người khác.
Ôn Viễn lau kính qua loa, sau đó nhìn chung quanh, phát hiện không có người chú ý tới mình, liền lẻn đến bên cạnh Cố Từ, giả vờ lau kính, thấp giọng hỏi: "Lão...!Cố Từ! Nếu, nếu tôi làm sai, thì phải làm sao vậy? "
Cố Từ vốn là đang chuyển bàn ghế, định thu dọn bàn ghế trong lớp, ai biết vệ sĩ ở bên cạnh sau khi làm xong đã nhanh chóng đoạt lấy việc cậu làm, Cố Từ chỉ có thể trương mắt nhìn bọn họ.
Cậu nghe Ôn Viễn nói, không chút nghĩ ngợi liền trả lời: "Làm sai thì sửa lại đi.
Ôn Viễn phát hiện cậu tựa hồ có chút không giống lắm, trước kia Cố Từ trên người giống như là mang theo gai, mặc dù là cười nhìn về phía người khác, ý cười trong ánh mắt cũng là lạnh lùng.
Nhưng hiện tại cậu lại trở nên bao dung rất nhiều.
Giống như chỉ trong một đêm đã trưởng thành.
Thế giới thứ nhất--
Cố Từ nói, làm sai thì sửa lại.
Nhưng Ôn Viễn không chỉ làm sai, còn buộc tội người khác là kẻ trộm, hơn nữa còn đánh người.
Nghĩ tới đây, hắn không khỏi có chút chột dạ, giống như một em gái nhỏ, ngập ngừng hỏi: "Vậy, nếu tôi đổ oan cho người tốt thì làm phải làm sao?"
"Vậy thì nghiêm túc xin lỗi đi." Cố Từ kiên nhẫn đáp.
Ôn Viễn nghĩ đến mình phải chịu người kia xin lỗi, lông mày không khỏi nhíu lại, "Nhưng mà, người kia tôi không thích." Hắn không thích Phó Ngôn, không thích tác phong làm việc của hắn, lại càng không thích ánh mắt hắn nhìn về phía Cố Từ, ánh mắt đó, giống như là muốn cướp đi bạn của hắn.
Nghe hắn nói vậy, Cố Từ đang quay lưng lại với Ôn Viễn, vẻ mặt khó hiểu xoay người lại, cậu hỏi: "So với việc mình không thích, trách lầm người khác là không thể chấp nhận được, hay cúi đầu nhận sai với "người không thích" là khó chấp nhận hơn?"
Những lời này vừa dứt, Cố Từ lại nghiêm túc hỏi hắn: "Cậu không thích, với việc người khác đã phải chịu đựng sai lầm vô cớ của cậu, cái nào quan trọng hơn?"
Trong mắt Ôn Viễn có một tia buông lỏng, nhưng hắn vẫn giãy giụa, nói: "lỡ, lỡ như nó không tha thứ cho tôi thì sao.
Cố Từ nói: "Cậu làm sai trước, vì vậy không tha thứ là lựa chọn của người khác."
"Tôi...."
Cố Từ biết trong lòng hắn đã có quyết định của mình, nhẹ giọng nói: "Vậy, cậu đi xin lỗi Phó Ngôn đi."
Ôn Viễn có chút kinh ngạc, nhưng không phải kinh ngạc hắn biết hắn đang nói cái gì, mà là kinh ngạc Cố Từ biết tên Phó Ngôn.
Ban đầu Ôn Viễn cũng không biết tên đó là ai, mãi đến khi nhìn thấy hắn tiến vào lớp này, sau đó mới nghĩ tới trước đó đọc tài liệu của các bạn cùng lớp, mới chậm rãi đối chiếu Phó Ngôn với tên này.
Phó gia Kim Ngọc phá sản, từ bên trong mục nát, vợ chồng Phó gia bề ngoài nhìn có vẻ yêu thương nhau, nhưng nam chủ họ Phó kia lại có nhiều khuyết điểm về tính cách, thích đánh vợ con sau khi say rượu.
Chuyện này tưởng là một bí mật mà hầu hết mọi người ai cũng biết, nhưng chưa được nói ra bên ngoài bao.
Nhưng những chuyện này, Ôn Viễn cũng không có ý định nói cho Cố Từ, khỏi làm bẩn lỗ tai của cậu, cậu vẫn thích hợp sống vô ưu vô lo, những thứ dơ bẩn thối nát đó, nên tránh xa thế giới của Cố Từ.
Ôn Viễn gật đầu, "Tôi hiểu rồi."
Hắn sẽ đi xin lỗi Phó Ngôn.
Cố Từ mỉm cười gật đầu, xoay người định đi làm việc khác, 007 lại ở bên cạnh cổ vũ cho cậu, khen cậu lần này làm rất tốt, thành công cứu vớt một con cừu non lạc đường.
Cậu nghe thấy hệ thống nói như vậy, trong lòng cũng có chút vui vẻ.
Phó Ngôn cũng không có đi xa, một lớp học chỉ lớn như vậy, chưa kể khi họ nói chuyện, cũng không cố ý tránh mặt người khác.
Anh vốn muốn cách xa Cố Từ, sợ mình sẽ mang đến xui rủi cho cậu, nhưng lại không khống chế được tâm tình muốn đến gần cậu, thường thường tình cảm hành động trước lý trí, đợi đến khi Phó Ngôn kịp phản ứng, anh đã vô thức đi tới khu vực gần Cố Từ.
Người kia nói cái gì, anh