Cậu suy nghĩ một chút, cảm thấy cách này khả thi, vì vậy tối chủ nhật, cậu liền nói với quản gia, ngày mai muốn đi đến trường sớm.
Lão quản gia vui vẻ đồng ý, cũng không hỏi Cố Từ rốt cục đến sớm để làm gì.
Vì thế thứ hai Cố Từ đến trường sớm hơn bình thường một chút.
Cậu vừa mới đi vào, liền thấy Phó Ngôn đem sữa đã mở nắp đặt lên mặt bàn, sau đó còn dùng khăn lau xung quanh bàn sạch sẽ.
Lúc Phó Ngôn xoay người, đối diện với ánh mắt khó hiểu của Cố Từ.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Phó Ngôn đã tháo khẩu trang ra, vết thương trên mặt cũng đã nhạt đi không ít, không nhìn kỹ kỳ thật cũng nhìn không ra.
Nhưng Cố Từ lại để ý thấy trên tay anh lại có thêm vài vết thương mới.
Phó Ngôn chậm rãi chắp tay sau lưng, cố gắng che đi vết thương.
Cố Từ đi vào, lấy thuốc mỡ từ trong cặp ra, đưa cho anh, "Cái này cho cậu.
Đồ là quản gia bỏ vào, ông cơ bỏ gần hết tất cả thuốc cần thiết hằng ngày, đều bỏ vào trong cặp của Cố Từ.
Phó Ngôn sững sờ trong vài giây, vội vàng đưa tay ra nhận lấy thuốc.
"Cảm ơn" Anh nhẹ giọng trả lời.
"Không có gì," Cố Từ chỉ vào sữa trên bàn, cười với anh, "Đây là quà đáp lễ."
Đây là lần đầu tiên Phó Ngôn nhìn thấy Cố Từ mỉm cười với anh, anh sững sờ trong giây lát.
Thế giới thứ nhất----
Sau khi Cố Từ nói xong câu đó, xung quanh liền yên tĩnh lại, cậu không nói gì nữa, mà Phó Ngôn ngược lại muốn mở miệng, chỉ là không biết nên nói cái gì, lại sợ mình không biết cách nói, phá hỏng bầu không khí.
Cố Từ không biết trong lòng đang nghĩ cái gì, chỉ trở về chỗ ngồi, từ trong ba lô lấy ra một quả táo, chậm rãi cắn.
Quả táo này là lão quản gia lúc đi sáng nay đưa cho cậu, đã sớm rửa sạch sẽ, nhưng nếu gọt vỏ, một lúc sau sẽ chuyển sang màu vàng thâm, cho nên ông cũng không giúp cậu gọt vỏ.
Căn nhai nhai nhai, ánh mắt Cố Từ nhìn xuống mặt bàn, sau khi nhìn thấy bình sữa, cậu mới nhớ tới nguyên nhân mình cùng 007 đến trường sớm vậy, tuy trong lòng đã xác nhận là Phó Ngôn mang tới, nhưng cậu vẫn hỏi: "Mấy hôm trước sữa bò, cũng là cậu mang cho tôi sao?"
Phó Ngôn vẫn cầm thuốc mỡ trong tay, tâm tư anh vốn đặt trên người Cố Từ, bây giờ nghe được những lời của cậu, anh gần như vô thức đáp lại: "Ừ."
Anh chậm rãi quay đầu, nhìn Cố Từ.
Cố Từ có một đôi mắt đặc biệt đẹp mắt, mà hiện tại đôi mắt xinh đẹp này, đang nghiêm túc nhìn anh, giống như là một học sinh tò mò đang chờ đợi giáo viên giải đáp thắc mắc của mình.
Trái tim Phó Ngôn đập nhanh hơn bình thường, anh bình tĩnh lại và kiên nhẫn trả lời: "Tôi thấy cậu hình như rất thích loại sữa này, vừa vặn nhà tôi cũng có loại này, cho nên..."
"Cậu, không thích sao? "Anh cẩn thận hỏi.
Cố Từ ăn nốt miếng táo cuối cùng, sau đó đi tới thùng rác ném phần lõi vào đó.
Phó Ngôn bình tĩnh nhìn cậu từ bên kia đi tới, vươn tay cầm lấy sữa trên bàn, Cố Từ đột nhiên cười híp mắt, cười nói với anh: "Cậu không phải là bạn cùng lớp của tôi à?"
Thấy anh không nói lời nào, Cố Từ có chút nghi hoặc, nghiêng đầu hỏi: "Hả? Chẳng lẽ không phải sao?
"Không, không phải!" Phó Ngôn cố gắng giải thích, sau đó kịp phản ứng, lời này của anh tựa hồ có nghĩa khác, lại vội vàng nói, "Tôi không phải ý kia." Không phải không muốn làm bạn với cậu.
Anh không phải người ngu ngốc như vậy, nhưng không biết tại sao khi gặp Cố Từ, anh lại trở nên vô cùng bối rối, lời nói không đúng ý muốn.
Cuối cùng, Phó Ngôn cũng từ bỏ ý định giải thích, chỉ gật đầu thật mạnh, sau đó nhỏ giọng đáp: "Tôi muốn...!"
Nói xong, anh lại sợ Cố Từ không nghe thấy, lớn tiếng nhấn mạnh một lần nữa: "Tôi muốn làm bạn với cậu!"
Cố Từ cười nói: "Cậu nói lớn tiếng như vậy làm gì, tôi nghe được."
Không thể không nói, câu trêu chọc này trong nháy mắt làm cho không khí xung quanh trở nên vui vẻ không ít, Phó Ngôn nhìn Cố Từ, cũng cười theo.
"Vậy từ hôm nay, chúng ta là bạn." Cậu vươn tay, hướng về phía Phó Ngôn cười thân thiện.
Phó Ngôn cũng vươn tay nắm lấy tay cậu, đợi đến khi Cố Từ thu tay về, anh vẫn còn có chút lưu luyến xúc cảm vừa rồi, vừa nghĩ tới bắt đầu từ bây giờ, quan hệ giữa anh và Cố Từ không còn là quan hệ bạn học bình thường, mà là bạn bè thân thiết hơn, Phó Ngôn liền không kiềm chế được vui sướng trong lòng.
Ngay cả chính anh cũng không nghĩ tới, một ngày nào đó anh có thể cùng Cố Từ trở thành bạn bè.
Đó là Cố Từ, là viên kim cương quý giá nhất và bảo bối trân quý nhất trong lòng anh, chỉ cần nghĩ đến hai từ này, anh liền tràn đầy năng lượng.
"Cậu bôi thuốc trước đi." Cố Từ đột nhiên nói.
Nghe được câu này, Phó Ngôn hơi sửng sốt, theo bản năng ngẩng đầu nhìn cậu.
Lúc Cố Từ nói đến đây, cậu đã mở sách ra, làm bài tập trên giấy, khi phát hiện ra ánh mắt của Phó Ngôn, cậu cũng lập tức nhìn về phía anh, ánh mắt trong trẻo thuần khiết không chút tạp chất.
Cậu cũng không hỏi vết thương của Phó Ngôn vết thương là chuyện xảy ra chuyện gì, trong lòng cậu biết, mỗi người đều có bí mật của mình, nếu Phó Ngôn không nói ra, cậu cũng sẽ không cố ý đi vạch trần vết thương của người khác.
Phó Ngôn khẽ cười, như có phép thuật, từ phía sau lấy ra một gói bánh bích quy gấu nhỏ, đặt trước mặt Cố Từ, "Ăn không? Tôi nhớ, hình như cậu rất thích cái này." Có một lần Cố Trạm làm chuyện gì đó, khiến Cố Từ tức giận, anh ta tựa hồ chính là dùng cái này để dỗ Cố Từ vui vẻ.
Trí nhớ của Phó Ngôn đối với chuyện của Cố Từ luôn luôn tốt, chỉ nhìn thoáng qua từ xa, ngay lập tức ghi nhớ một sở thích khác của cậu.
Cố Từ nhận lấy đồ.
Lúc Phó Ngôn trở về chỗ ngồi, nhịn không được ngẩng đầu nhìn về phía trước, vừa lúc nhìn thấy Cố Từ mở gói bánh ra, đưa bánh quy vào miệng, cậu ăn mấy cái, suy nghĩ một chút, lại đem gói bánh đóng kín lại, bỏ vào trong ngăn bàn.
Đoán chừng là sợ trực tiếp cất đi thì mất lịch sự, ngồi ăn hết thì sẽ mất thời gian nên mới làm như vậy.
*
Ôn Viễn cảm thấy có gì đó không đúng, không biết bắt đầu từ khi nào, giữa bọn họ và Cố lão đại có thêm một người, đó chính là Phó Ngôn người mà hắn vô cùng không vừa mắt.
Bình thường trong tiết thể dục, các học sinh trong lớp sẽ tự động được chia thành các nhóm và họ vẫn luôn cùng nhóm với Cố Từ.
Hắn không thèm để ý lúc trước Phó Ngôn đã xảy ra chuyện gì, cùng chung nhóm với ai, dù sao lúc người này trầm mặc, sẽ vô hình đến mức khiến bạn không nhớ ra trong lớp có một nhân vật như vậy.
Nhưng bây giờ, trong tiết thể dục cuối cùng của buổi chiều, khi giáo viên yêu cầu họ chia nhóm một lần nữa...
- ---Lão đại của bọn họ, lại cùng một nhóm với Phó Ngôn!!!
Mặc dù Phó Ngôn chủ động tới hỏi Cố Từ có muốn cùng nhóm với mình hay không, nhưng lão đại cũng không cự tuyệt!
Ôn Viễn sửng sốt.
Bọn họ thập phần ủy khuất nhìn Cố Từ, cũng đồng thời dùng ánh mắt oán hận chỉ trích cái tên cả gan làm loạn này cư nhiên muốn cướp người của bọn họ.
Cố Từ lại tựa hồ không có ý thức đến dòng chảy ngầm, ngược lại cười nói với bọn họ: "Hôm nay chúng ta có thành viên mới muốn tham gia."
"Hả?" Tất cả mọi người sửng sốt một chút, ủy khuất ban đầu với sự trấn an của Cố Từ