Đó chính là tuổi thơ của Cửu Chấn: chứng kiến ba mẹ bị đâm chết, sự vô cảm của người đàn ông lái xe, nỗi uất hận đau đớn trong lòng...!tất cả đã hình thành 1 nhân cách khác hằn sâu trong anh.
Thụy Ly chính là bé gái được sinh ra năm đó, chỉ vì sự ra đời của cô mà ông Đàm đã đâm người rồi bỏ đi, gây ra tan vỡ của 1 gia đình khác.
Đó là điều mà trước đây khi chưa mất trí nhớ, còn là Tuê Mạn cô cũng chưa từng biết.
Cửu Chấn đi ra quỳ xuống mộ, một lúc lâu sau mới đứng dậy rồi đưa cô Thụy Ly trở về.
Trên xe, Cửu Chấn gợi chuyện:
- Em có ổn không? Liệu trở về nhà sẽ không còn chuyện gì xảy ra chứ?
Thụy Ly đau đầu, cô cũng không biết nên làm như nào, mệt mỏi đáp:
- Em không rõ...!
Cửu Chấn nhân cơ hội này nói:
- Hay tạm 1 thời gian, em chuyển qua nhà tôi...!
Thụy Ly đáp ngay:
- Ôi trời...Anh nghĩ gì vậy chứ? Tha em đi..
Chắc chắn em không chuyển đâu.
Ai đời làm vậy?
Cửu Chấn phì cười rồi cứ thế đưa cô về nhà.
Thụy Ly bước vào, hồi hộp, lo sợ vô cùng.
Căn nhà là nơi bình yên, nơi người ta trở về sau 1 ngày mệt mỏi nhưng dạo gần đây chỉ khiến Thụy Ly thêm ái ngại.
Cô đi dò xét quanh căn nhà, rón rén từng bước chân một, cửa sổ cài chốt cẩn thận vô cùng.
Ting...!Tong...!Tiếng chuông cửa nhà vang lên.
Cô giật thót quay ra, giờ này còn ai đến? Cửu Chấn rời đi cũng được 30 phút rồi đấy, quay ra nhìn đồng hồ điểm 9 giờ hơn.
Thụy Ly từ từ tiến về cánh cửa mở ra.
Không ai khác là Cửu Chấn, tay anh xách va li to, xe ô tô đậu ngoài hiên nhà.
Cứ thế anh tiến thẳng vào trong, mặc cho khuôn mặt ngơ ngác của cô.
Thụy Ly chạy lại, hỏi:
- Sao anh ở đây? Anh phải về nhà rồi chứ? Còn chuyện gì nữa? Và...!đây là gì?
Cô chỉ vào chiếc va li của Cửu Chấn.
Anh vô tư đáp:
- Em không sang nhà tôi ở thì tôi sang nhà