Trở về nhà sau 1 ngày mệt mỏi, Thụy Ly bơ phờ khuôn mặt.
Cô đi dạo quanh cả sáng, hai chân mỏi nhừ, đầu óc trống rỗng, tâm trạng hỗn loạn.
Tắm rửa sạch sẽ xong, Thụy Ly chỉ muốn ngủ thiếp đi thì bên ngoài tiếng xe Cửu Chấn về.
Thụy Ly lại gồng tâm trạng lên, cô mở cửa ra cho anh vào.
Cửu Chấn ung dung bước vào, tiếp chuyện vui vẻ như anh chả có 1 kế hoạch nào, chả có 1 chút lừa dối nào.
Cô ghê tởm lấy khuôn mặt này, tự hỏi sao anh có thể chưng nó ra một cách thuần thục như vậy? Mỗi một ngày ở cùng anh, cô lại như khám phá ra một điều gì mới mẻ, đầy bất ngờ.
Ban đầu có chút thương cảm với tuổi thơ bất hạnh dẫn đến con người đa nhân cách như anh.
Nhưng không, hóa ra chỉ là một màn kịch.
Cố trấn tĩnh lại tinh thần, Thụy Ly nhẹ nhàng nói:
- Anh về rồi vào thay quần áo ra dùng bữa tối đi...!Hôm nay em hơi mệt nên chúng ta dùng bữa nhanh nhé...!Em đi nghỉ sớm
Cửu Chấn quay ra gật đầu rồi cười mỉm một chút.
Thụy Ly loay hoay trong bếp, bên ngoài Cửu Chấn rót đầy 1 li nước, thả nhẹ 1 viên thuốc trắng.
Nó nhanh chóng tan ra, không để lại cặn, nước vẫn trong như thường.
Chưng lại bộ mặt đầy chân thành đấy, Cửu Chấn cầm theo li nước ra chỗ cô, nói:
- Hôm nay em có vẻ mệt mỏi đấy...!Uống li nước này đi, tôi vừa rót thôi....!
Không chút nghi ngờ, Thụy Ly nhanh chóng nốc cạn