Cả tháng đó, Tuê Mạn như biến thành con người khác.
Cô dịu dàng vô cùng, có những lúc còn bẽn lẽn cười.
Điều này khiến Cửu Chấn vui lây, anh chuyển từ hung bạo, ép buộc sang yêu chiều, nới lỏng việc giam cầm cô.
Ba ngày tới là chuyến đi công tác ngắn của Cửu Chấn.
Anh cần sang thị trường Bắc Mỹ khảo sát tình hình chi nhánh của công ty.
Đêm nay, dĩ nhiên là 1 cuộc hoan ái của Cửu Chấn và Tuê Mạn.
Tuê Mạn với tấm thân trắng ngần, làn da mịn lại lấm chấm vài vết đỏ.
Vết hôm trước mới mờ đi, hôm nay lại có những vết đậm, sẫm hơn nữa.
Khuôn mặt cô lộ rõ vẻ mệt mỏi nhưng vẫn gắng sức phục vụ Cửu Chấn thật tốt.
Bên dưới tư mật vẫn ôm chặt lấy cự vật, thủy dịch vẫn chảy ra trơn tru.
Hai chân của Tuê Mạn ôm chặt vào hông Cửu Chấn, để anh được tiến vào sâu một cách thoải mái nhất.
Phần trên, Tuê Mạn ưỡn cao ngực lên, Cửu Chấn úp mặt xuống khe ngực, hít hà hương thơm người con gái.
Khuôn miệng yếu ớt của Tuê Mạn cất lên:
- Chấn....!ưm, em...!ư ư mệt
Chỉ nghe vậy, Cửu Chấn lập tức dừng lại.
Anh đưa tay lên vuốt gọn tóc đang bết của cô.
Anh cúi xuống hôn lên bên mắt nhắm nghiền của cô, nói:
- Ngủ thôi
Ba ngày sau...
Cửu Chấn trong bộ vest lịch lãm, Tuê Mạn trong chiếc váy màu xanh da trời, đầu đội 1 chiếc mũ rộng vành, che đi ánh nắng.
Hôm nay cô ra sân bay cùng anh, tiến anh đi công tác.
Chiếc máy bay riêng của Mục tổng đã mở sẵn cửa, anh khoan lên, quay lại ôm cô thật chặt, hôn lên trán cô, thủ thỉ:
- Hãy đợi anh về
Khuôn mặt Tuê Mạn cười nhẹ.
Cửu Chân bước lên máy bay, cửa đóng lại, cất cánh.
Tuê Mạn nhìn theo chiếc máy bay đang bay trên bầu trời cao xa kia, khuôn mặt dịu nhẻ ban nãy của cô trở lại lạnh nhạt.
Người vệ sĩ nhắc nhẹ:
- Chị Đàm, về thôi
Cô gật đầu nhẹ.
Đêm ấy, trong căn phòng rộng, cô ngủ 1 cách thoải mái, giấc ngủ thật ngon mà sâu vô cùng, cả cơ thể cô giãn ra.
Sáng hôm sau, Tuê Mạn dậy rất sớm, cô đi vòng quanh căn nhà, quan sát từng ngóc ngách nhỏ, để ý các camera và hướng nhìn của chúng.
Người vệ sĩ vội chạy ra, hớt hải nói:
- Ôi chị ơi, em tưởng chị đi đâu mất, sao chị dậy sớm vậy?
Tuê Mạn cười nhẹ, nói:
- Tôi nhớ Chấn nên