Cửu Chấn bước vào phòng, lạ là hôm nay anh đang mặc bộ đồ cosplay một chú chó.
Bồ đồ có 2 mảng màu: trắng và be, lớp lông trên bộ quần áo khá dày, và nhìn qua chắc chắn là mềm mại lắm đây.
Trên mặt Cửu Chấn cúi gằm xuống, có vẻ anh đang ngại, cũng đúng vì bề ngoài anh chưa bao giờ mặc mấy trang phục kiểu chơi đùa lố lăng như vậy, toàn là vest tây lịch lãm, nay vì Thụy Ly thích lớp lông chó mà đem bỏ cả cao ngạo để mặc, hai tay anh cho vào túi áo đầy lười biếng.
Chắc có lẽ anh vừa tắm xong nên đầu còn hơi ướt.
Cửu Chấn nhanh chóng đi lại chỗ Thụy Ly đang đứng chôn chân, bế thốc cô lên.
Thụy Ly bị động nên ngã vào vòng tay anh, miệng theo phản ứng kêu lên nhỏ:
- A...!uhm
Cô vừa phát ra tiếng kêu liền hắng giọng kìm lại ngay.
Cửu Chấn thả cô xuống giường, móc ra chìa khóa cởi chiếc xích bạc ra, vứt nó sang một bên.
Cởi chiếc xích ra sau cả ngày đeo trên chân cô, phần da thịt dưới thân căng trở lại, dường như nó bị đè nén quá nhiều nên cổ chân đỏ lừ lên.
Cửu Chấn nhíu máy tỏ vẻ khó chịu, đưa tay xoa nắn cổ chân cho Thụy Ly.
Một lúc sau, Cửu Chấn đi ra cắm máy sấy tóc, tự tay sấy cho khô hẳn đầu rồi mới lên giường nằm.
Thụy Ly ngồi trên giường nhìn lưng anh từ phía sau.
Nhớ lại là Tuê Mạn trước đây, mỗi lần Cửu Chấn gội đầu xong là cô có nhiệm vụ sấy đầu cho anh.
Nhưng không chỉ đơn giản vậy, Cửu Chấn luôn bày trò cho riêng mình.
Lần đấy anh từ công ty về muộn, ăn uống xong xuôi rồi cũng lên tắm.
Tuê Mạn ngồi trong phòng thấy anh như thấy một nỗi sợ đè lên tâm trí mình.
Cửu Chấn trước khi vào phòng tắm có nói:
- Em lấy máy sấy tóc ra, tí sấy giúp tôi
Độ 20 phút sau, Cửu Chấn bước ra với vỏn vẻn chiếc khăn quấn dưới hông, đầu anh ướt nhẹp, nước vẫn chảy xuống vai.
Cửu Chấn ra ghế ngồi, dáng ngồi thư thái, hai tay vắt ngang sang hai bên, chân khoan thai song song nhau.
Tuê Mạn biết thân phận, cô chầm chậm đi tới, cắm dây máy sấy vào ổ điện.
Cửu Chấn kéo cô xuống ngồi lên tấm khăn quấn quanh hông hờ hững kia.
Người anh chưa ráo nước hẳn nên đã nhanh chóng ngấm một ít vào bộ váy cô đang mặc.
Vẫn là chất váy vải sợi dễ xé, mỏng tang như thường.
Hai tay Cửu Chấn ôm đang sau lưng, ánh mắt anh đê mê nhìn thấu vào con mắt rụt rè của Tuê Mạn.
Cô toan bật máy sấy, anh cắt ngang:
- Khoan...!Đầu tôi còn đang ướt, nếu em sấy thì có lẽ tôi sẽ bị cảm lạnh mất...!
Tuê Mạn khó hiểu, thầm nghĩ: Thế sao không tự mà lau trước đi? Ngoài miệng cô nói khác:
- Vậy để tôi đi lấy khăn...!
Tuê Mạn nói xong thì anh đưa ngón trỏ lên áp vào môi cô, giọng anh ma mị:
- Em xưng hô sai...!
Cô ấp úng, khuôn mặt dần nóng lên:
- Để em...!
Cửu Chấn liền nói:
- Không cần khăn đâu, tôi có chỗ lau rồi...!
Nói rồi anh úp cả đầu mình vào phần ngực của Tuê Mạn.
Vải váy nhanh chóng thấm hút hết nước