- Tôi cho em xuống phòng bếp, đâu cho em đi lại lung tung như vậy?
Thụy Ly đang hớn hở nhìn xung quanh, nghe anh nói vậy lại trùng tâm trạng xuống, cô như bị cắt đi cái hứng thú của mình.
Cô chầm chậm quay lại, đầu cúi xuống, hai môi bặm chặt lại nhau, tay lại vấu chặt vào sau vạt áo, thể hiện sự bối rối xen lo lắng.
Cửu Chấn có lẽ vừa tắm qua, anh chỉ mặc một chiếc quần đùi, phần trên múi còn đọng nước, cổ còn vắt một chiếc khăn lau đầu.
Anh đi lại phía cô, đưa tay vén tóc cô vào mang tai.
Có lẽ Cửu Chấn cũng nhận ra câu hỏi của mình có phần hơi quá, một phần vì khi cô chạy lung tung, anh cảm giác không kiểm soát được cô, dễ dàng đánh mất như những lần trước
Cửu Chấn nắm lấy hai cổ tay cô, dơ lên trước mặt, môi hôn nhẹ vào phần mạch máu đầy âu yếm.
Thụy Ly hơi giật mình, có ý lùi ra sau.
Anh nhanh chóng đưa tay xuống đùi cô, vòng tay rồi bế cô trong lòng mình.
Thụy Ly chỉ biết nằm im thin thít, mặc anh làm gì thì làm.
Vào phòng bếp, Cửu Chấn đặt cô ngồi đối diện, mình sang phía bên kia.
Cẩm Nhuệ và Mị Nguyệt bày đồ ăn ra, hôm nay thực đơn có bít tết, salad, trứng ốp lết và khoai tây chiên.
Trong các món này, cô chỉ chăm chăm tới khoai tây chiên.
Ai mà có thể kiềm lại món ăn chiên dầu chấm với ớt hoặc tương ngọt chứ? Cửu Chấn nhìn ánh mắt của cô là nhận ra ngay, anh cầm liên một miếng khoai tây, đưa ra sát miệng cô.
Thụy Ly chần chừ một lúc rồi mở ra cái miệng nhỏ đón nhận, nhai xong Cửu Chấn lại đưa miếng khoai lên mỗi khi cổ họng cô nuốt xong miếng cũ.
Anh có gắp thêm salad, trứng ốp lết vào bát Thụy Ly.
Kéo khay bít tết của cô lại chỗ mình, anh cầm dao và nĩa lên thái từng miếng bít tết ra.
Xong xuôi lại đưa ra chỗ Thụy Ly, tay chống cằm nhìn cô ăn.
Thụy Ly vừa ăn vừa liếc mắt nhìn lên Cửu Chấn, từ nãy đến giờ anh chưa ăn gì mà chỉ chăm chăm nhìn cô, liệu đây là ý gì?
Thụy Ly ăn xong, cô kê gọn phần bát đĩa của mình gọn vào một góc trên bàn.
Miệng muốn lên tiếng hỏi xem sao Cửu Chấn còn chưa ăn tối.
Nhưng lại bứ giọng lại nơi cổ họng, thành ra không lên tiếng.
Về phía Cửu Chấn, sau khi chăm lo cho cục cưng nhỏ ăn xong, anh mới yên tâm bày ra trước mặt bữa tối của mình.
Anh cầm dao nĩa cắt bít tết, thi thoảng cắm nĩa sang đĩa salad lấy một quả cà chua bi, đỏ mọng, căng tròn và đầy nước.
Cửu Chấn cắn nửa quả ra, nước cà chú chảy bên môi anh, chúng óng ánh nhẹ, chiếc lưỡi tinh tế lại vươn ra