Ăn cơm xong, nó lại định đến quán phở rửa chén, nhưng đã bị hắn ngăn lại.
" Em đi đâu vậy hả ? "
" Em đi.
.
" nó ngập ngừng, không biết nên nói dối hay nói thật với hắn.
" Lại đi làm thêm đúng không? " hắn nhíu mày hỏi nó.
Nó không nói gì chỉ khẽ gật đầu.
" Anh đã nói không cần đi làm nữa mà, em cần gì anh mua cho em "
" Cứ để anh cho em như thế sao được.
.
huống hồ gì em đã nợ nhà anh nhiều như thế " không lẽ mặt nó dày đến nỗi mà xòe tay ra xin tiền hắn chứ.
" Có sao đâu, em muốn trả nợ cho anh thì mỗi ngày em hôn anh một cái là được " hắn cuối đầu xuống tay chỉ lên má, miệng không ngừng nói ra những câu vô sỉ.
Nó nhìn hắn một hồi rồi nhón chân lên, hôn nhẹ vào má hắn một cái khiến hắn sững sốt, cứng đơ một chỗ.
" Mau hôn anh một cái nữa đi " sau khi được nó hôn vào má một cái hắn cảm thấy chưa đủ, lại tiến lại gần nó với khuôn mặt cáo già, chẳng khác gì lưu manh.
" Không! anh tránh ra đi " nó sợ bị con cáo già truớc mắt ăn thịt nên lùi lại phía sau.
" Đi mà ! " hắn nhàu đến định ôm lấy nó, nó kịp né rồi chạy xuống lầu, 2 người chơi trò mèo bắt chuột chạy vòng vòng khắp nhà.
Lúc này nó đã mệt mỏi lắm rồi, chân nó lại ngắn như thế, huống chi nhà hắn lại rộng, bất lực, nó giảm tốc độ lại và cái bóng đen nhàu về phía nó.
" Bắt được rồi nhé, mau hôn anh một cái nữa nào " hắn ôm lấy vai nó, lấy chóp mũi cọ cọ vào má nó.
" Người ta nhìn kìa " nó ngại ngùng nói, trong nhà hắn kẻ hầu người hạ đầy, ở đâu cũng gặp, hắn lại ôm ôm ấp ấp nó trước mặt bọn họ, họ thấy thế cũng đứng 1 góc che miệng cười tủm tỉm, đây là lần đầu tiên họ thấy Hàn thiếu vui vẻ đến thế.
" Vậy lên phòng " hắn vác nó trên vai rồi đi một mạch lên lầu mặt kệ nó giẫy dụa.
Đến phòng hắn, hắn mới thả nó xuống rồi đóng cửa lại.
" Anh từ lúc nào mà trông giống lưu manh thế hả ? "
" Vợ, sao em lại nói anh thế hả ? "
" Tránh