" Trời ơi rộng quá " Phương Yến không khỏi ngạc nhiên.
" Phòng tao đằng kia kìa, đi thôi " nó kéo tay Phương Yến đi.
Vừa đi ngang qua phòng Thất Bát lại đúng lúc hắn từ trong phòng đi ra với áo thun và chiếc quần lững, đầu tóc còn hơi rối do chưa được chải chuốt kĩ càng, mắt vẫn còn lờ đờ vì vừa mới ngủ dậy! trời ơi, người gì mà lúc vừa ngủ thức cũng đẹp vậy nè? nhìn hắn trong có lẽ lả lơi nhưng vẫn toát lên vẻ thần thái sang chảnh.
" Chào buổi sáng " nó mỉm cười vẫy tay chào hắn.
"Ừm, em dậy sớm thế ? " hắn dứng dựa người vào tường, tay dụi dụi mắt hỏi.
" Em cũng vừa mới dậy lúc nãy thôi, anh buồn ngủ thì vào ngủ tiếp đi, tạm biệt " nó chào hắn rồi kéo tay con Yến đi vào phòng.
Cửa phòng vừa đóng lại, con Yến lại nhảy dựng dựng lên :
" Trời má vừa mới ngủ dậy mà vẫn đẹp trai chán ! Mày sướng ghê ngày nào cũng được gặp mặt anh người yêu soái ca của mày "
" Haha, công nhận đẹp thiệt "
Nói là dẫn con Phương Yến tới chơi nhưng hai đứa lại nằm trên giường chơi điện thoại, chơi chán rồi thì hai đứa chụp ảnh seo phì các thứ, rồi lại nằm chơi điện thoại, ta nói như hai con heo lười chỉ biết nằm trên giường
Tầm 11 giờ, ngoài phòng nó vang lên tiếng gõ cửa :
" Xuân Nghi, ra ăn cơm " là cái giọng trầm trầm ấm ấm của Hàn Thất Bát.
" Dạ, em ra liền " nó nhanh chống rời giường, cùng Phương Yến xuống dùng cơm.
" Con ăn đi, đừng ngại " dì Vương nói với Phương Yến.
" Dạ "
Dùng cơm xong, nó ở lại phụ thím Phương rửa bát nhưng lại bị đuổi lên phòng.
[!.
]
Thời gian thấm thoát trôi đưa, thoáng mới đây đã kết thúc kì nghỉ hè, ngày mai là nó phải đến trường rồi.
Tối hôm nay, nó vội ngồi vào bàn học ôn lại chút kiến thức cũ tới 10 giờ hơn nó mới đi ngủ.
______________________
Sáng sớm nó đang ngủ ngon lành thì tấm màn bị ai đó kéo ra, những tia nắng sớm mai chiếu vào khuôn mặt xinh xắn của nó, làm nó nhíu mày một cái rồi từ từ mở mắt ra, cuối giường là thân hình cao lớn, thoáng mùi hương quen thuộc của người nó yêu đang đứng khoanh tay trước ngực.
" Heo lười, em còn định ngủ đến bao giờ nữa "
" Còn sớm mà, cho em ngủ thêm tí nữa " nó lại lười biếng vùi đầu vào trong chăn, do kì