Dọn đồ sang phòng hắn xong, nó lại tiếp tục xuống dưới nhà dọn dẹp phụ dì Vương, tất nhiên Hàn Thất Bát vẫn cứ lẽo đẽo theo sau nó.
Đến tầm 10h, nó đi vào bếp nấu cơm cho cả nhà.
" Anh đừng có nhìn em nữa được không?? " nó đang thái dưa leo mà hắn cứ nhìn chầm chầm như muốn ăn tươi nuốt sống nó vậy.
" Em có cần anh giúp gì không? anh chán quá " hắn thở dài than thở.
" Vậy....!anh đi chiên trứng đi, nhớ để hành lá với xúc xích vào "
" Được, ba cái đồ quỷ này " hắn mạnh dạng đứng lên, đeo tạp dề màu hồng hình con thỏ vào rồi bắt tay vào làm một việc vô cùng mạnh mõe.
Ôi trời, nó đứng cạnh hắn khoanh tay trước ngực, nhìn hắn làm mà nó muốn nổi điên.
Vừa đập 1 cái trứng vào tô lại đi rửa tay, đập thêm một cái trứng nữa, hắn cũng rửa tay, thêm cái trứng thứ 3, hắn vẫn rửa tay thêm lần thứ ba.
Thái vài cọng hành --> rửa tay, lột vỏ xúc xích ---> rửa tay.
Làm xong hết rồi rửa 1 lần luôn không được sao?.
" Anh cút ra khỏi bếp đi, thiệt chướng mắt " nó đẩy Hàn Thất Bát ra khỏi bếp trong khi hắn ngơ ngác không biết mình làm sai chuyện gì.
11h hơn, cơm Xuân Nghi nấu đã dọn sẵn ra bàn, mùi hương bay bát ngát đến chú Hàn cùng dì Vương đang cùng dọn dẹp trên lầu cũng phải đi xuống.
Khi mọi người đã cầm đũa lên chuẩn bị ăn thì mới nhớ ra một điều..
" Còn Tiểu Mỹ đâu rồi dì Vương?? " từ lúc con bé Tiểu Mỹ đem vali lên lầu đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện.
" Dì đâu có biết, nãy dì lau dọn phòng của tiểu Bát nghe tiếng gì lốp bốp bên phòng Tiểu Mỹ ấy, nhưng dì không có xem..
" dì Vương chợt nhớ ra, tiếng đó rất giống tiếng đồ đạc bị rơi.
" Để con lên xem, sẵn gọi nó xuống ăn cơm luôn " nói rồi nó để đũa xuống, đi một mạch lên lầu.
Nó đứng trước của phòng, lịch sự gõ cửa :
" Tiểu Mỹ,