Anh ngồi đó ôn lại bài khi có tiếng chuông vang lên, anh đứng dậy để tập trung vào phòng thi.
" Anh đi đây "
" Anh thi tốt nhé " Cô mỉm cười nhìn anh.
" Ừm " trước khi đi anh còn hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô.
Bắt đầu thi rồi người không liên quan sẽ không được ở lại trong trường, nên cô phải ra ngoài cổng đợi.
Thấy ở gần đó có một quán nước, cô vào đó ngồi cho đỡ mỏi chân.
Bước vào quán, cô chọn một bàn gần cửa sổ, nhìn ra có thể thấy cổng của trường Đại Học rồi ngồi xuống.
" Quý khách muốn dùng gì ạ ? "
" Cho em một li nước ép dưa hấu "
" Sẽ có ngay "
Ngồi đó chán quá, cô lấy điện thoại ra, một tay chống má một tay nghịch điện thoại.
Bỗng nghe thấy tiếng động, cô ngước mặt lên nhìn, một chàng trai da hơi ngâm ngồi ở trước mặt, khuôn mặt tinh xảo, ngũ quan rõ ràng nhìn cô mỉm cười.
" Em còn nhớ anh không ? "
" Ừm....!Cố Xuyên ? " Cô hỏi.
" Đúng, anh là Cố Xuyên, anh ngồi đây được không ? "
" Được "
" Em làm gì ở đây thế ? "
" Em vào uống nước " hỏi ngộ ghê, vô quán nước không uống nước chẳng lẽ vô ăn thịt nướng??
" À anh đến đây để đưa thằng Minh đi thi..
"
" Em đâu có hỏi anh...!" cô không nhìn Cố Xuyên mà chỉ chống má nhìn ra phía cổng trường Đại Học không chớp mắt.
" Em hèm khụ khụ...!anh đi trước đây " anh giả vờ ho ho vài cái vì quá quê, sau đó chào tạm biệt cô đi ra ngoài.
Anh vẫn còn nuôi hi vọng đập chậu cướp hoa, nhưng nghĩ thế nào mình cũng không thể làm được.
Thứ nhất, anh làm sao có thể đập Hàn Thất Bát mà cướp Xuân Nghi được.
Thứ hai, nhìn cô dùng cặp mắt chung thủy, chờ đợi như thế nhìn ra cổng trường Đại Học đợi Hàn Thất Bát cũng đã đủ biết cô yêu Thất Bát như thế nào.
Thôi thì tạm biệt Xuân Nghi, anh đây tìm chậu khác để đập vậy.
Cố Xuyên rời đi chưa lâu thì lại có một người ngồi đối diện cô.
Nghe thấy động tĩnh, cô quay mặt sang nhìn, cô ngạc nhiên, vì người này...!lâu rồi không gặp.
" Chào chị Xuân Nghi, chị còn nhớ em không? "
Một cô nàng xinh xắn với chiếc váy hai dây đen