Tối đến.
Anh nằm trên giường chơi điện thoại, một lúc sau cô từ bàn học đi lại, nằm cạnh anh và ôm anh vào lòng mình.
Thấy hôm nay cô hơi lạ, anh bỏ điện thoại sang một bên, xoay người ôm lấy cô.
" Sao thế? "
Sao là sao? Em ôm anh cũng không được hả ? "
" Được "
Cô vùi mặt mình vào ngực anh hít hà hương thơm quen thuộc, vì sau này...!có lẽ sẽ không được ngửi nữa.
" Hôm nay em lạ vậy? Có chuyện gì sao ? " Anh nghi ngờ hỏi cô, lúc ăn cơm mắt cô đỏ hoe, bây giờ lại ôm anh cứng ngắt, chắc chắn có chuyện gì giấu anh rồi.
" Không có chuyện gì hết " Cô chột dạ trả lời.
Hàn Thất Bát đẩy cô ra, kéo mặt cô lên đối diện với mặt mình.
" Trên mặt em hiện lên chữ có gì rồi kìa "
Cô chỉ chớp chớp mắt nhìn anh mà không trả lời, đang suy nghĩ xem nên trả lời anh như thế nào.
" Nói anh nghe, em giấu anh không được đâu " Mặt Hàn Thất Bát vô cùng nghiêm túc.
" À thì..
em..
em bị bắt nạt " Trong đầu cô bỗng hiện lên hình ảnh Lưu Hắc Tâm bắt nạt cô hồi đầu năm học, nhưng bây giờ đã cuối năm rồi....
Cô thầm xin lỗi Lưu Hắc Tâm, không phải cô cố ý đâu..
chỉ là Xuân Nghi không còn lí do nào hay hơn cả.
" Cái gì? Là đứa nào " Anh cau mày tức giận, dám bắt nạt vợ anh đây, thằng đó chết chắc rồi!
" Em không biết tên " Cô nói.
Từ hồi đầu năm gặp Lưu Hắc Tâm thì những ngày sau đó cô cũng có gặp hắn ta mấy lần, nhưng khi gặp cô họ đều chạy mất dép, co cũng chẳng hiểu tại sao luôn.
" Mai anh sẽ lên trường với em "
" Không cần đâu, hắn cũng hết bắt nạt em rồi "
" Nó làm gì em? Nói anh nghe "
" Nó đưa điếu thuốc lá vô mặt em..
" Cô thật thà trả lời, cô còn nhớ như in cái ngày đó.
" CÁI GÌ?? Má nó, thằng đó chết chắc " anh tức giận, trán đổi gân xanh.
" Nhưng em không làm sao hết, Dương đến cứu em kịp,