Trước đây, tôi cho rằng làm thực tập sinh thì có bực bội cũng chỉ có ba tháng.
Ba tháng trôi rất nhanh, mặc kệ là Nhậm Đường quấn chặt lấy, vẫn là Quý Tuần mơ mơ màng màng ảnh hưởng nhiều hơn.
Chỉ cần tôi không dây dưa với bọn họ thì ba tháng này có thể yên bình trôi qua.
Mãi cho đến một buổi sáng, vị tiền bối kia thấy tôi tới công ti liền nhiệt tình chào hỏi:
"An An,sao em đến đây đã một tuần rồi nhưng Tiểu Tuần vẫn chưa có WeChat của em? Cậu ấy muốn phương thức liên lạc của em, anh giúp em giao cho cậu ấy nhé?"
Trên mặt tôi cười hì hì nhưng trong lòng lại âm thầm âm thầm phỉ nhổ( trong convert ghi là mụ mại phê tức là mụ nội mi á mang ý chửi bên TQ)
Quý Tuần tất nhiên là muốn phương thức liên lạc của tôi rồi, nhưng tôi dùng lí do công việc có thể gặp mặt nói chuyện
để từ chối.
Nói đùa sao, nếu như tôi cho anh ta biết WeChat của mình không phải là bại lộ thân phận sao?
Tôi liếc nhìn chỗ làm việc đang bỏ trống của Quý Tuần, thầm nghĩ mình phải nhanh chóng tìm ra đối sách trước khi Quý Tuần quay lại chỗ làm.
Hay là lấy lí do hạng mục không thích hợp để xin chuyển nhượng? Nghĩ đến đây, tôi ngay lập tức dọn dẹp chỗ làm của mình. Cũng gửi tin nhắn đến vị lãnh đạo trực tiếp- Nhậm Đường để xin chuyển khỏi dự án hiện tại.
Nhưng tin nhắn còn chưa được gửi đi, cổ tay tôi bị một người nắm lấy.
Quay người lại, Quý Tuần đứng sau lưng tôi với vẻ mặt mệt mỏi, khàn giọng hỏi: "An An, em muốn đi đâu vậy?"