Đến bệnh viện xử lý vết thương của Nhâm Đường, tôi ngồi trong phòng chờ bệnh viện, chất vấn Nhâm Đường: "Ai động tay chân trước?"
"Nó, nó nói tôi bị bệnh, bảo tôi tránh xa cậu ra nên tôi chỉ là phòng vệ chính đáng, tiện thể dạy bảo f*ckboy ngoại tình một chút thôi." Lúc nói những lời này, cậu đang xoa xoa vết thương trên mặt, nghiến răng chịu đựng, "Sinh viên đại học bây giờ đều giống nó hết à?"
Tôi lắc lắc đầu.
Chỉ có Quý Tuần mới vậy thôi, suy nghĩ cố chấp cực đoan của anh ta không thể so sánh với người bình thường được.
Bỗng nhiên, Nhâm Đường ngồi dậy ngay ngắn nhìn tôi, hỏi: "An An, nếu tôi thật sự bị bệnh, ý tôi là, tôi từng bị bệnh, cậu có chán ghét tôi không?"
Tôi nhìn cậu với vẻ mặt nghi ngờ.
"Cậu còn nhớ cái lần cậu cứu tôi từ trong hồ ra không."
Tôi "Ừ" một tiếng.
"Lần đó......." Nhâm Đường ấp úng, "Không phải tôi trượt chân ngã xuống đâu, mà là tôi tự nhảy xuống đấy."
Hiểu rồi.
Tôi hiểu ra ngay lập tức.
"Nhưng mà" Nhâm Đường phá vỡ không khí xấu hổ, cậu gãi gãi đầu, "Lúc ở trong nước, tôi thực sự rất sợ hãi. Cảm
giác cái chết đến gần đe dọa tôi, thật sự rất đáng sợ...... Vậy nên lúc cậu bơi đến gần tôi....."
"Còn chuyện gì khác nữa không? Chuyện diễn ra sau đó ấy." Tôi không muốn cậu phải nhớ lại tai nạn lúc đó.
Nhưng không ngờ rằng đây lại là quyết định khiến tôi phải hối hận.
"Rồi sau đó nha~" Cậu bỗng nhiên không đứng đắn đứng dậy, "Sau đó tôi liền đi tìm cậu, tìm ròng rã ba tháng trời, cuối cùng cũng tìm được. Nhưng lúc ấy tôi lại nghe bạn cùng phòng nói là cậu có bạn trai rồi, tôi liền vừa điều trị, vừa cố gắng làm việc, vừa đợi cậu chia tay. Vốn là tôi định đợi đến lúc công thành danh toại rồi mới đến gặp cậu, nhưng ai ngờ.........."
Vừa dứt lời, cậu lập tức lặng lẽ kề sát tai tôi: "Ai ngờ cậu lại va vào trong ngực tôi."