Tội Trạng Rỗng

Chương 10


trước sau

"Chị dâu?" Lam Lam dừng tay lại, hiếu kì đánh giá Dương Thời Dữ, nhưng cậu ta cũng không thu liễm lại tí nào, vẫn cứ dựa vào lòng Cận Chu.

Cận Chu để mặc cho Lam Lam dựa vào người mình, ánh mắt như có như không lướt qua gương mặt của Dương Thời Dữ, muốn quan sát rõ bất kì một phản ứng nào xảy ra trên khuôn mặt đó, nhưng Dương Thời Dữ lại trực tiếp quay mặt đi, cầm ly rượu bị lãng quên nãy giờ trên bàn lên uống một ngụm.

"Anh Cận, anh lừa em nha." Lam Lam uỷ khuất dựa lên vai của Cận Chu: "Anh nói anh thích mẫu người như em mà, sao lại có thể giống kiểu của anh ta được?"

"Anh có nói thế sao?" Cận Chu lơ đãng nói.

"Rõ ràng là có nói mà." Lam Lam không vui bĩu môi: "Đúng là lời của đàn ông chả đáng tin tí nào."

"Không lừa em mà." Cận Chu thuận miệng dỗ dành: "Chỉ là thỉnh thoảng đổi gu chút thôi."

Lời nói lúc say rượu chẳng ai xem là thật đâu, đừng nhìn bộ dáng đáng thương kia của Lam Lam mà vội tin, thật ra cậu ta cũng là cao thủ trong chốn ăn chơi này đó, cậu ta chỉ giả vờ ra vẻ thế thôi.

Mọi người đều chỉ là giả vờ nói vài câu tán tỉnh vô thưởng vô phạt mà thôi, nói xong cũng chả ai thèm quan tâm chuyện ra sao đâu.

Lam Lam cười khúc khích, hoàn toàn không quan tâm đến Dương Thời Dữ đang im lặng bên kia, quàng tay qua cổ Cận Chu rồi hỏi: "Vậy khi nào anh mới đổi lại đây?"

Thực tế thì gu của Cận Chu chưa bao giờ thay đổi, cậu đang định nói qua loa vài câu để cho xong chuyện thì lúc này, Dương Thời Dữ đang ngồi bên kia đột nhiên đặt "cốp" ly rượu trong tay xuống, lạnh lùng cắt ngang cuộc đối thoại giữa Cận Chu và Lam Lam.

Mặc dù Dương Thời Dữ vẫn đang quay đầu không nhìn về phía Cận Chu, nhưng Cận Chu vẫn mơ hồ cảm thấy một luồng áp suất thấp đang bao trùm lấy mình.

Cậu bỗng dưng thấy hơi chột dạ, lập tức thu lại cái giọng điệu phóng túng kia của mình, giữ khoảng cách với Lam Lam hỏi: "Em đến đây một mình à?"

Hàm ý là: Mau về chỗ của bạn cậu lẹ đi.

Lam Lam cũng là một người tinh ý, lập tức hiểu ra ý của Cận Chu, cậu ta cười gian một cái, nhìn Dương Thời Dữ đang không nói gì, hỏi: "Chị dâu giận rồi à?"

Cận Chu thừa nhận ban đầu cậu chỉ muốn trêu chọc Dương Thời Dữ một chút thôi, nhưng suốt cả buổi vẫn chả thấy Dương Thời Dữ phản ứng gì, còn ráng trêu tiếp cũng chả có ý nghĩa gì.

Hơn nữa, Cận Chu đã come out với đám bạn của mình từ lâu rồi, nhưng cậu vẫn chưa rõ thái độ của Dương Thời Dữ với gay là gì. Lúc này nhìn bóng lưng lạnh lùng kia, cậu bỗng nhiên thấy hối hận, Dương Thời Dữ là một thẩm phán ngay thẳng như thế, lỡ như anh không tiếp nhận được chuyện thế này thì sao?

Hiển nhiên Lam Lam không biết mạch não lúc này của Cận Chu phức tạp thế nào, cậu ta vờ như không quan tâm đi đến bên cạnh Dương Thời Dữ, đưa tay chống cằm, đánh giá gương mặt dưới chiếc mũ lưỡi trai kia.

"Chị dâu cũng rất đẹp trai nhỉ." Lam Lam chớp chớp mắt: "Sao không nói gì vậy?"

Dương Thời Dữ khẽ cau mày, cuối cùng cũng không quay mặt về phía bên kia nữa, xoay đầu lại nhìn về phía bartender.

Lam Lam lại rướn người về phía trước, khuỷu tay của cậu ta gần như chạm vào tay của Dương Thời Dữ. Cậu ta duỗi ngón trỏ ra, khiêu khích lướt qua mu bàn tay của Dương Thời Dữ, hỏi: "Chị dâu làm một cũng được nhỉ?"

Cái gì mà một với chả không một, Cận Chu nhìn ngón tay kia của Lam Lam bỗng nổi điên lên, trầm mặt quát: "Lam Lam."

Lam Lam tủi thân rút tay lại, làm mặt quỷ với Cận Chu, vứt lại một câu "Anh Cận dữ quá", rồi đi khỏi quầy bar.

Cận Chu chưa bao giờ nổi rồ với mấy cục cưng của mình, cũng không biết sao hôm nay không nhịn được như vậy.

Cậu bảo bartender đổi cho mình một ly nước có ga, đang suy nghĩ nên giải thích thế nào với Dương Thời Dữ về chuyện vừa rồi, Dương Thời Dữ đột nhiên quay đầu lại, gương mặt không chút biểu cảm hỏi cậu: "Chị dâu là có ý gì?"

Cận Chu không kịp đề phòng nên bị sặc nước ngọt, cậu đặt ly nước xuống, rút vài tờ khăn giấy từ sau quầy bar, vừa lau miệng vừa nói: "Còn có thể là ý gì nữa? Thì là vợ tôi đó."

Dương Thời Dữ bất động nhìn chằm chằm Cận Chu, mặt vẫn không có chút biểu cảm gì, Cận Chu thấy vậy bỗng cảm thấy trong lòng bực bội khó hiểu.

"Làm sao, anh không thích cái xưng hô chị dâu này à?" Cận Chu chính là người kiểu vậy đó, mới hồi nãy cậu còn đang hối hận mình không nên trêu chọc Dương Thời Dữ, nhưng vừa thấy Dương Thời Dữ không có tí phản ứng nào thì cậu lại không vừa cái nư của mình, một hai cứ bắt Dương Thời Dữ phản ứng lại mới chịu thôi.

"Không thích." Dương Thời Dữ chậm rãi thu lại đường nhìn của mình.

Hay lắm, giờ thì Cận Chu càng cáu hơn rồi.

Đúng lúc này, Hổ Tử đi đến bên quầy bar, vỗ vỗ vai Cận Chu, chỉ lên hướng lầu hai nói: "Anh Cận, anh Lưu bảo anh lên đó."

Cận Chu quay đầu lại nhìn thử, chỉ thấy Lưu Vĩnh Xương đang ngồi trên ghế dài lầu hai bên kia, xung quanh vây đầy mấy em gái xinh đẹp, trái ôm phải ấp.

Cậu đứng dậy khỏi ghế cao, hất cằm chỉ lên hướng lầu hai, hỏi Dương Thời Dữ: "Muốn đi với tôi lên đó không?"

Dương Thời Dữ thuận theo đường nhìn của Cận Chu, hỏi: "Đi đâu?"

"Đi tìm anh lớn của tôi." Cận Chu nói: "Giới thiệu cho anh biết."

Cận Chu không biết tại sao hai người họ cần phải biết nhau, nhưng cậu lại không muốn để Dương Thời Dữ một mình ở quầy bar này.

Số lượng người trong quán bar dần dần tăng lên, lúc nào cũng có người đi ngang qua quầy bar, gần như luôn trong trạng thái đông đúc.

Dương Thời Dữ rõ ràng cũng không muốn ở trong cái môi trường hỗn loạn này, anh thu lại đường nhìn, cũng đứng dậy khỏi ghế cao.

Tầng hai cũng rất ồn ào, dù chẳng ít người hơn tầng một bao nhiêu nhưng ít nhất vẫn đỡ hơn tầng một.

Cận Chu dẫn Dương Thời Dữ đến cái ghế sofa đối diện Lưu Vĩnh Xương rồi ngồi xuống, Lưu Vĩnh Xương hiển nhiên không ngờ rằng Cận Chu sẽ dẫn người lên đây, vì vậy hắn lập tức đánh giá Dương Thời Dữ, hỏi Cận Chu: "Vị này là?"

Tuy đã nói là giới thiệu cho hai người quen biết nhau nhưng thật ra Cận Chu cũng không muốn vạch trần danh tính thực sự của Dương Thời Dữ, càng đừng nói đến chuyện cậu đi kể lại mối quan hệ từ lúc mới quen giữa cậu với Dương Thời Dữ.

Cậu lười biếng tựa lưng vào ghế sô pha, khoác tay lên vai Dương Thời Dữ, thuận miệng bảo: "Người yêu em đó."

Nói xong Cận Chu cũng không thèm nhìn tới Dương Thời Dữ, nhưng cậu mơ hồ cảm nhận được một đường
nhìn chết chóc bắn ra từ sau lưng mình.

Lưu Vĩnh Xương ngạc nhiên hỏi: "Sao chả giống gu chú tí nào vậy?"

"Đúng là không giống thật." Cận Chu biết vì sao Lưu Vĩnh Xương ngạc nhiên vậy, vì trông Dương Thời Dữ không giống người yêu của cậu tí nào: "Hơi cao một chút, nhưng không sao, nằm lên giường cũng giống nhau cả thôi."

Lưu Vĩnh Xương cười cười tỏ vẻ hiểu ý, rút một điếu thuốc ra đưa cho Cận Chu: "Ok, chú thích là được."

Cận Chu có thể từ chối điếu thuốc của bảo vệ đưa nhưng lại không thể không nể mặt Lưu Vĩnh Xương được. Cậu thuần thục châm điếu thuốc lên, nhưng khi Lưu Vĩnh Xương đưa cho Dương Thời Dữ một điếu thì cậu lại đưa tay ra cản lại: "Anh Lưu, anh ấy không hút thuốc."

Lưu Vĩnh Xương tỏ vẻ khó hiểu, ngậm luôn điếu thuốc kia vào miệng, hàm hồ nói với Cận Chu: "Đàn ông mà không hút thuốc thì khác gì thái giám đâu, sao chú không dạy cho người ta?"

Cận Chu bỗng dưng cảm thấy buồn cười, người ta đang làm thẩm phán yên ổn tự dưng cậu lại đi dạy cho người ta hút thuốc, chắc là rảnh quá phát rồ rồi nên mới làm vậy.

Nghĩ đến đây, Cận Chu cuối cùng cũng quay đầu lại nhìn Dương Thời Dữ.

May quá, vẫn còn bình tĩnh hơn so với tưởng tượng của cậu.

"Anh muốn học hút thuốc không?" Tiếng nhạc trong quán bar quá ồn, Cận Chu không muốn gào mồm lên nói nên chỉ có thể ghé sát vào tai Dương Thời Dữ thì thầm.

Chóp mũi truyền đến mùi dầu gội đầu dễ chịu, giữa quán bar hỗn tạp này lại sạch sẽ đến khó hiểu.

Cận Chu nhân cơ hội hít sâu một hơi, lúc này Dương Thời Dữ bỗng quay đầu lại, nhìn thẳng cậu hỏi: "Cậu dạy tôi à?"

Chóp mũi hai người quá gần, hại Cận Chu vừa hít một hơi kia giờ lại không dám thở mạnh ra.

Dương Thời Dữ uể oải mở mắt ra, hai mắt tập trung nhìn thẳng mặt Cận Chu, hàng lông mi dày giống như hai cánh quạt nhỏ, cọ đến trái tim Cận Chu thấy hơi ngứa ngáy.

Cận Chu ngây người nhìn Dương Thời Dữ, trong chốc lát quên mất cả việc hít thở, ngay cậu đang nghẹt thở đến cà đầu trống rỗng thì Lưu Vĩnh Xương bên kia đúng lúc cắt ngang màn đối mắt này giữa hai người, đúng lúc cho cậu cơ hội thở ra một hơi.

"Hai đứa từ từ nói đi." Lục Vĩnh Xương cầm điện thoại đứng lên: "Anh có một thằng bạn bảo anh sang rồi, đợi Vương Đại Vinh tới anh sẽ kêu người thông báo cho chú."

Lưu Vĩnh Xương dẫn một em gái tiếp rượu đi qua phòng riêng, trên ghế dài chỉ còn lại Cận Chu và Dương Thời Dữ.

Cận Chu bỗng dưng thấy bứt rứt khó hiểu, cậu kéo kéo cổ áo vốn dĩ đã rất thấp kia xuống, hỏi Dương Thời Dữ: "Anh thực sự muốn học hút thuốc à?"

"Tôi điên rồi hay sao?" Lưu Vĩnh Xương vừa đi, Dương Thời Dữ lập tức quay lại dáng vẻ lạnh lùng kia. Xem ra, vừa rồi ở trước mặt Lưu Vĩnh Xương nên anh mới cố ý giả bộ bình tĩnh để chừa lại chút mặt mũi cho Cận Chu.

"Không học thì không học thôi, dữ quá vậy." Cận Chu gẩy gẩy tàn thuốc, vô thức đưa thuốc lên miệng, nhưng thấy Dương Thời Dữ bỗng dưng cau mày, cậu chỉ đành dúi điếu thuốc vào gạt tàn: "Rồi rồi rồi, tôi cũng không hút nốt."

Đúng là khó chiều mà.

Tuy là Cận Chu đã tự giác dập tắt thuốc, nhưng sắc mặt của Dương Thời Dữ vẫn không khá chút hơn, vẫn nghiêm mặt hỏi: "Vừa nãy cậu gọi ai là người yêu?"

"Làm sao, không chịu hả?" Cận Chu không chút đàng hoàng: "Chị dâu thì anh không thích, người yêu cũng không chịu à?"

Sắc mặt Dương Thời Dữ lại trầm xuống, hiển nhiên là không hề thích nghe Cận Chu xưng hô như thế.

Nhưng Cận Chu lại cảm thấy rất thú vị, cậu lại đưa tay ra nắm lấy cằm của Dương Thời Dữ, buộc anh ta nhìn thẳng vào mình, ngả ngớn nói: "Đó giờ tôi chưa từ chối ai đâu, ngài thẩm phán này, anh có muốn thử chút không?"

Cận Chu đắc ý không được quá một giây, bỗng dưng Dương Thời Dữ nắm chặt lấy cái móng chó của cậu lại, gương mặt lạnh tanh hỏi: "Đùa giỡn thế này khiến cậu vui lắm à?"

Thành thật mà nói thì vui lắm.

Nhưng Cận Chu không dám đùa thêm nữa, cậu đánh vào mu bàn tay của Dương Thời Dữ nói: "Này, đau đau đau, anh buông tôi ra mau!"

Dương Thời Dữ không những không buông ra mà tay còn bóp mạnh hơn: "Bớt dùng mấy chiêu trò lưu manh đó với tôi lại đi."

"Vâng, vâng, vâng, tôi biết rồi mà." Cận Chu không thể không rên lên vài tiếng nữa vì đau, nhưng đúng lúc này, cậu bỗng thấy Hổ Tử đang đứng ngoài quầy nên đành nuốt ngược cơn đau vào trong, nhìn Hổ Tử hỏi: "Mày làm gì ở đây đó?"

"Ờm." Hồ Tử ngượng ngùng nói: "Anh Lưu bảo em đến thông báo cho anh Cận và chị Cận là Vương Đại Vinh đến rồi."

Dương Thời Dữ nghe thấy lời đó đành buông Cận Chu ra, đứng dậy rồi đi xuống lầu. Cận Chu lắc cổ tay đau nhức của mình, đi theo sau Dương Thời Dữ, nhưng cậu đột nhiên phát hiện ra vẻ mặt của Hổ Tử hơi lạ lạ nên bèn hỏi: "Ánh mắt đó của mày là sao đấy?"

"Anh Cận này." Hồ Tử ghé sát vào bên Cận Chu nhỏ giọng nói: "Thì ra anh mới là chị dâu nhỉ."

Cận Chu lập tức cau mày, nghiêm mặt nói: "Câm mẹ mõm mày vào!"

- -----------------------

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện