Làm một người đàn ông độc thân ba mươi năm từ lúc cha sinh mẹ đẻ, Lục Lệ Hành thực sự không biết gì về phụ nữ.
Trước khi gặp Kỷ Khinh Khinh, phụ nữ anh gặp toàn là những người tao nhã đoan trang, có tri thức lại hiểu lễ nghi, dịu dàng khéo léo, biết tiến biết lùi.
Vì thế, sau khi gặp Kỷ Khinh Khinh, mỗi ngày anh đều muốn mở đầu cô ra xem bên trong chứa những gì.
"Lưu manh?" Lần thứ hai bị chửi là lưu manh, Lục Lệ Hành tức quá hóa cười: "Tôi nói gì mà cô lại bảo tôi là lưu manh?"
"Anh bảo tôi dùng miệng báo đáp cho anh, đấy không phải lưu manh thì là gì?"
"Tôi bảo cô mở miệng gọi tôi là chồng! Kỷ Khinh Khinh, cô có biết xấu hổ không? Trong đầu cô đang nghĩ gì vậy?" Nhìn dáng vẻ chính nghĩa hiên ngang của Kỷ Khinh Khinh, anh thật sự rất muốn biết trong đầu cô đang chứa mấy thứ lộn xộn gì!
Kỷ Khinh Khinh hơi sửng sốt, nhìn vẻ mặt không giống giả bộ của Lục Lệ Hành thì lập tức thấy xấu hổ.
Lỗ tai cô hơi đỏ.
Hóa ra người ta chỉ bắt cô gọi là chồng thôi.
Mặc dù xấu hổ nhưng Kỷ Khinh Khinh vẫn hơi vui mừng, cô vui là vì Lục Lệ Hành không bắt cô phải...!hôn anh.
Nghĩ tới việc mình vừa hiểu lầm anh, Kỷ Khinh Khinh chột dạ nhìn Lục Lệ Hành, định cãi cùn, cô lớn tiếng nói: "...!Anh nói xem, vậy không phải là giở trò lưu manh sao!"
Không có sức thuyết phục nào, những lời của Kỷ Khinh Khinh cơ bản là chẳng có tí sức nặng nào.
Lục Lệ Hành nhìn vẻ mặt có chết cũng phải sĩ diện của cô, anh không vạch trần, cũng không tiếp tục nói sâu về vấn đề anh có phải lưu manh hay không nữa.
"Cô nói tôi là lưu manh, vậy chuyện kia cô tự giải quyết đi, đừng tới đây làm phiền tôi." Anh vừa nói vừa ngồi xuống bàn đọc tài liệu.
Kỷ Khinh Khinh nghiến răng.
Đúng là tên khốn có tiền muốn làm gì thì làm.
"Anh không giúp tôi, tôi đi tìm ông nội." Nói xong cô xoay người rời đi.
"Đứng lại." Lục Lệ Hành nheo mắt, gân xanh trên trán nhảy dựng lên, hít sâu vài hơi, cố gắng bình tĩnh lại: "Gọi một trăm lần chồng, tôi sẽ mở miệng giải quyết chuyện này giúp cô."
Kỷ Khinh Khinh đứng tại chỗ suy nghĩ một lát, càng ngày càng cảm thấy Lục Lệ Hành là một tên biến thái!
Gọi chồng cũng được rồi, lại còn bắt cô phải gọi một trăm lần?
Cô xoay người nhìn Lục Lệ Hành, duỗi năm ngón tay ra, mặc cả: "Năm tiếng."
Lục Lệ Hành trầm giọng: "Năm mươi tiếng."
"Mười tiếng."
"Ba mươi tiếng."
"Mười lăm."
"Hai mươi tiếng."
Kỷ Khinh Khinh suy nghĩ một chút: "Không được thì quên đi, tôi tìm ông nội vậy."
Tay cầm bút của Lục Lệ Hành đập vào tài liệu: "Mười lăm thì mười lăm, thỏa thuận thành công!"
Kỷ Khinh Khinh chậm chạp đi tới trước bàn làm việc của anh, nhìn khuôn mặt không chút tì vết nào của anh, lỗ tai của cô càng đỏ.
Tuy chỉ là mở miệng nói vài từ, hơn nữa còn luyện tập rất nhiều lần, nhưng khi gọi tiếng chồng, tim cô lại đập rộn ràng, nhanh gấp mấy lần nhịp tim bình thường.
"Ch… chồng."
Cô cảm thấy rất lạ, vì sao Lục Lệ Hành lại có sở thích nghe người khác gọi anh là chồng chứ?
"Chồng."
"Chồng."
"Chồng."
Tim không ngừng đập thình thịch, vành tai Kỷ Khinh Khinh đỏ bừng, cô cắn răng nói: "Chồng, chồng, chồng, chồng, chồng, chồng, chồng, chồng, chồng, chồng, chồng."
Bản thân Lục Lệ Hành cũng không phát hiện độ cong trên khóe miệng anh ngày càng rộng.
… "Giá trị sinh mệnh +15, giá trị sinh mệnh hiện tại là 34 giờ."
Lệ Hành bấm điện thoại.
Đầu dây bên kia rất nhanh có người bắt máy, Lục Lệ Hành bật loa ngoài.
"Này, Trần Thư Diệc, là tôi, Lục Lệ Hành đây."
"Lệ Hành?" Đầu dây bên kia có chút không thể tin được: "Không phải cậu..."
"Bệnh của tôi đã đỡ rồi, chuyện này nói ra rất dài, tôi sẽ giải thích với cậu sau, bây giờ tôi muốn hỏi cậu một chuyện."
"...!Cậu nói đi."
Lục Lệ Hành ngắn gọn nói: "Chuyện giữa Kỷ Khinh Khinh và Thẩm Vi Vi của giải trí Thiên Ngu, nghe nói có sự nhúng tay của lãnh đạo cấp cao của giải trí Thiên Ngu, là ai vậy?"
Đầu dây kia hình như cũng không ngờ cuộc gọi đầu tiên của Lục Lệ Hành cho mình sau khi bị bệnh lại hỏi về ngôi sao của một công ty giải trí.
Anh ta sắp xếp lại một số chuyện đã xảy ra gần đây, nghĩ một lúc mới nhớ ra là có chuyện như vậy.
"Chuyện giữa Kỷ Khinh Khinh và Thẩm Vi Vi...!có chuyện như vậy, tôi không biết ai đã nhúng tay vào, tôi cần phải đi điều tra đã."
"Tra ra cũng không cần phải gọi điện thông báo cho tôi, chuyện này Kỷ Khinh Khinh muốn giải quyết thế nào thì cứ làm như thế, đừng xen vào chuyện của cô ấy."
Trần Thư Diệc dù gì cũng là bạn cùng lớp của Lục Lệ Hành, là anh em tốt lớn lên cùng nhau, có thể nói anh ta rất hiểu Lục Lệ Hành, từ trước tới giờ anh ấy chưa bao giờ thấy Lục Lệ Hành ra mặt thay cho người phụ nữ nào, sao hôm nay lại đặc biệt gọi điện cho anh ấy để giải quyết chuyện tầm thường như thế này?
Hơn nữa nếu anh ấy nhớ không lầm thì cái cô minh tinh này trừ gương mặt xinh đẹp ra thì không một ai đánh giá cao cả.
"Được, để tôi giải quyết."
Cúp máy, Lục Lệ Hành nhìn Kỷ Khinh Khinh: "Trần Thư Diệc là phó tổng của giải trí Thiên Ngu, cậu ấy sẽ giải quyết chuyện này cho cô."
Kỷ Khinh Khinh thở phào nhẹ nhõm.
Chuyện này nói phiền phức thì cùng không quá phiền phức, nhưng nói không phiền phức thì có hơi khó giải quyết.
Vấn đề ở đây là lãnh đạo của giải trí Thiên ngu ra tay bảo vệ Thẩm Vi Vi, Kỷ Khinh Khinh là một ngôi sao nhỏ, không có quyền không có thế, một khi đã đắc tội lãnh đạo của giải trí Thiên Ngu thì có thể tưởng tượng được ngày tháng sau này cô ở giải trí Thiên Ngu sẽ thế nào.
Bên cạnh có sẵn bắp đùi, không chịu ôm chẳng lẽ để sau này phải quỳ xuống đất lau giày cho Thẩm Vi Vi à?
Kỷ Khinh Khinh nở nụ cười: "Anh Lục, cám ơn anh."
Lục Lệ Hành cúi đầu nhìn tài liệu, không thèm ngẩng đầu lên nói: "Nếu cô muốn cám ơn tôi thì tối hãy ngủ ngoan ngoãn một chút."
"..."
Nụ cười trên miệng Kỷ Khinh Khinh biến mất.
Lục Lệ Hành bên này vừa cúp máy, Trần Thư Diệc đã sai trợ lý của mình đi điều tra sự việc, yêu cầu người của mình mang lý lịch của Kỷ Khinh Khinh tới cho anh ấy xem.
Xem xong cũng không biết sao trên đời lại có người không biết điều như thế, quả thật là một người ngốc nghếch.
Cô gái này đã bước vào giới giải trí vài năm nhưng lăn lộn chán chê vẫn chỉ là ngôi sao hạng ba bình thường, quan trọng là trong mấy năm nay cô đã đắc tội gần hết với người trong giới.
Lôi kéo người khác mua bản thảo, không biết kiềm chế tính nóng nảy của mình trên trường quay, cãi nhau với đạo diễn, không hợp tác với diễn viên, còn chuyện với Thẩm Vi Vi, nếu không có video làm bằng chứng thì cái chậu phân này cũng sẽ rơi thẳng vào đầu cô.
Một cô gái như vậy làm sao có thể quen biết Lục Lệ Hành?
Sao mà Lục Lệ Hành có thể để ý tới cô chứ?
Hay là vụ tai nạn giao thông kia đã đụng anh ngu luôn rồi?
"Phó tổng giám đốc Trần, việc anh giao tôi đã điều tra được, chuyện giữa cô Kỷ và cô Thẩm lúc trước là do giám đốc Chu theo dõi, nhưng dạo này Tổng giám đốc Chu không ở nhà, phó giám đốc Lê đang phụ trách việc này."
"Phó giám đốc Lê..."
Trần Thư Diệc suy nghĩ một lát, sau đó gọi điện bằng đường dây nội bộ công ty.
"Phó giám đốc Lê, chuyện giữa Kỷ Khinh Khinh và Thẩm Vi Vi là anh do xen vào sao?"
Mặc dù Trần Thư Diệc không hiểu nổi hành động của Lục Lệ Hành, nhưng giải trí Thiên Ngu là của Lục Lệ Hành, anh ấy cũng chỉ là cấp dưới của Lục Lệ Hành, đương nhiên phải nghe theo lệnh của Lục Lệ Hành.
"Phó tổng Trần, quả thật tôi đang theo dõi chuyện này."
"Anh đừng nhúng tay vào chuyện này, Kỷ Khinh Khinh muốn làm thế nào thì cứ như vậy đi."
Phó tổng Lê sửng sốt: "Phó tổng Trần, chuyện này sao có thể mặc kệ Kỷ Khinh Khinh muốn làm gì thì làm được? Cô ta muốn làm cho mọi chuyện rối tung lên, làm ảnh hưởng danh tiếng của công ty chúng ta, đây chỉ là ân oán cá nhân của hai ngôi sao nhỏ trong công ty, tranh chấp nội bộ như vậy để cho người khác cười nhạo sao?”
Trong lòng Trần Thư Diệc cũng đồng ý với quan điểm của phó giám đốc Lê.
Có điều công ty này là của Lục Lệ Hành, anh muốn làm gì thì làm, Trần Thư Diệc cũng có thể đoán được tương lai Lục Lệ Hành sẽ nâng đỡ ỷ Khinh Khinh.
"Được rồi, chuyện này cứ vậy đi, anh không nên xen vào."
Nói xong Trần Thư cúp điện thoại, nói với trợ lý đứng bên cạnh: "Cô đi ra ngoài trước đi."
Trợ lý kia đáp một tiếp, sau đó ra khỏi