Phòng bệnh yên tĩnh không tiếng động, an tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng điện tâm đồ tích tích, phía trước cửa sổ mấy bồn hoa màu xanh lục, tươi rói dưới ánh mặt trời.
Kỷ Khinh Khinh dịch bước đến trước giường bệnh, vô cùng tiếc hận mà nhìn người đàn ông bệnh nặng nằm trên giường bệnh.
Trong tiểu thuyết người này xác thật là mấy ngày sau sẽ chết, nam chủ cũng vì vậy mà buông bỏ việc mai danh ẩn tích sinh hoạt nghèo khổ mà trở về Lục gia.
Đây là một người đàn ông ưu tú, nhưng ưu tú mấy vẫn không đánh lại sinh lão bệnh tử.
Người thường chịu không nổi ba ngày bệnh tình, anh ta thì đã bệnh tới một tháng.
Đều nói, tiền tài là vật ngoài thân, sinh không mang đến, chết không mang đi, mua không được một cái mệnh, không có tác dụng gì.
Nhưng người đàn ông này có một trăm tỷ, tuy rằng không mua được một cái mệnh, nhưng có thể làm cho vô số chuyên gia toàn lực cứu giúp một mình anh ta, để anh ta ở phòng chăm sóc đặc biệt sống lâu đến một tháng!
Bởi vậy có thể thấy được, có chút đồ vật sinh không mang đến, tử không mang đi, nhưng vẫn là rất quan trọng!
Kỷ Khinh Khinh ngồi xuống ở mép giường, nhìn đến gương mặt như được điêu khắc tinh tế mà lạnh lùng thâm thúy, lại lần nữa cảm thán Chúa sáng thế thần kỳ.
Một người đàn ông anh tuấn đến không thể bắt bẻ, ắt hẳn là mọi phụ nữ sẽ động tâm đi! Một người đàn ông như thế trời xui đất khiến lại trở thành chồng mình, Kỷ Khinh Khinh có loại cảm giác diệu kỳ như đang nằm mơ.
“Anh yên tâm đi, tôi sẽ thay thế anh hiếu thuận với gia gia, chiếu cố lão nhân gia lúc tuổi già.”
Trên giường bệnh, mí mắt người đàn ông chớp chớp, tròng mắt bên trong hốc mắt lăn lộn, ấn đường nhăn nhăn lại, ngay sau đó hai mắt hé mở ra một khe hở hẹp, có lẽ sợ ánh sáng chói nên không mở hẳn, ánh mắt tựa hồ nhìn về phía Kỷ Khinh Khinh.
Kỷ Khinh Khinh đối diện với cặp mắt mỏi mệt kia, tâm bỗng nhiên nhảy dựng.
Tỉnh?
“Anh…… Anh tỉnh?”
Kỷ Khinh Khinh không thể tin tưởng nhìn người đàn ông trước mặt, kinh hoảng luống cuống đứng dậy, “Anh đừng vội, tôi đi kêu lão tiên sinh lại đây!”
Thương thế nghiêm trọng, bác sĩ chủ nhiệm nói, các đại khí quan đã bắt đầu suy kiệt, tử vong có lẽ sẽ đến trong mấy ngày nay.
Hôn mê hơn một tháng hiện tại tỉnh lại, Kỷ Khinh Khinh đánh giá, hẳn là hồi quang phản chiếu.
Kỷ Khinh Khinh còn chưa kéo cửa phòng bếp ra, người đàn ông phát ra một tiếng rên rỉ thống khổ, ngay sau đó, trong phòng bếp có tiếng “tích” thật dài, tựa muốn cắt qua màng tai con người.
Điện tâm đồ từ đường gãy khúc kéo dài thành một đường thẳng tắp.
Người đàn ông lại lần nữa hôn mê đi.
“Bác sĩ!” Kỷ Khinh Khinh hướng ra ngoài hô to.
Bác sĩ cùng y tá từ ngoài ùa vào, “Mau! Cấp cứu!”
“Không có tim đập!”
“Chuẩn bị giật điện!”
Kỷ Khinh Khinh giật mình đứng lặng ở mép giường nhìn cái đường thẳng kia, trong óc ngốc một lát.
Người này, liền như vậy chết ở trước mặt mình?
Vừa rồi còn có hô hấp cùng tim đập, không đến một phút đồng hồ thời gian, liền đã chết?
Kỷ Khinh Khinh đại não trống rỗng, trong đầu tràn ngập thanh âm bén nhọn của máy điện tâm đồ, trong lòng vô cớ hoảng hốt lên.
Ba y tá chạy vội đến, hốt hoảng mà đột nhiên va chạm, làm Kỷ Khinh Khinh đang mất hồn chợt mất đi trọng tâm ngã ra phía trước, cả người phát gục lên người bệnh nhân trên giường.
Tất cả mọi người mặt trắng bệch.
“Kỷ tiểu thư, mời cô lập tức rời đi……”
—— tích tích tích
Điện tâm đồ đang chỉ đường thẳng, lúc Kỷ Khinh Khinh té ngã trên người người đàn ông, quỷ dị mà nhảy lên, dần dần đường tâm đồ trở thành vững vàng, người đàn ông ở bên bờ tử vong giãy giụa một tháng, thế nhưng lại lần nữa chậm rãi mở mắt, khôi phục sinh mệnh.
—— “Tôi nói, chỉ cần làm Kỷ Khinh Khinh cùng cậu có bất luận cái gì thân thể tiếp xúc, là cậu có thể sống sót.”
Thanh âm máy móc nguyên bản tồn tại trong đầu Kỷ Khinh Khinh, giờ phút này lại xuất hiện trong đầu Lục Lệ Hành vừa chết mà sống lại.
…
Thời gian trở lại mười phút trước.
Kỷ Khinh Khinh ở phòng chăm sóc đặc biệt ngoài cửa ký tên xuống chỗ tên của mình, trong phòng bệnh đầu ngón tay Lục Lệ Hành khẽ nhúc nhích.
Trong đầu người đàn ông bị đại nạn xuất hiện một thanh âm máy móc.
—— “…… Kỷ Khinh Khinh tuổi trẻ xinh đẹp, giàu sức sống, cùng cô ấy ở bên nhau, cậu có thể sống sót.”
Lục gia không có truyền thống thờ phụng huyền học, tốt nghiệp thạc sĩ Lục Lệ Hành càng nguyện ý tin tưởng đây là di chứng trong đại não sinh ra sau tai nạn.
—— “Thân thể cậu, các đại khí quan đã lần lượt suy kiệt, trong mười phút nếu không thể cùng vợ mình Kỷ Khinh Khinh có bất luận tiếp xúc thân thể gì, như vậy khí quan của cậu sẽ hoàn toàn suy kiệt, chờ đợi cậu chỉ có tử vong.”
Thân thể của mình chính mình rõ ràng, Lục Lệ Hành hô hấp đã là lao lực, cả người lâm vào một mảnh hỗn độn.
Anh chậm rãi mở hai mắt, ánh sáng chói mắt làm anh không tự chủ được nheo lại, nhìn thấy người phụ nữ ngồi ở mép giường mình.
Để mặt mộc, con ngươi đen nhánh lộ ra cảm xúc khẩn trương.
Tay người phụ nữ để ở mép giường, chỗ hắn có thể với tay tới.
—— “Tử vong cảnh cáo, trong một phút đồng hồ phải cùng vợ mình Kỷ Khinh Khinh có tiếp xúc thân thể, nếu không khí quan sẽ toàn diện suy kiệt!”
“Anh…… Anh tỉnh?”
“Anh đừng vội, tôi đi kêu lão tiên sinh lại đây.”
—— “Cuối cùng 30 giây.”
“A……” Lục Lệ Hành kêu lên một tiếng, trong phút chốc, trên thân thể mỗi một tấc da thịt, mỗi một tấc cốt cách như bị nghiền áp đau đớn truyền đến, vô pháp chống cự, không thể chịu đựng được, chỉ có thể bất lực run rẩy.
Ngay sau đó, tựa hồ có một cỗ lực thật lớn hấp lực đem linh hồn mệt mỏi kéo đến vực sâu hắc ám.
Anh khép lại hai mắt.
Mệt mỏi quá.
Trong sở hữu cảm giác còn tồn tại, anh nghe Kỷ Khinh Khinh kinh hoảng luống cuống kêu to cắt qua màng tai: “Bác sĩ!”
Tiếng bước chân hỗn độn vang lên.
“Mau! Cấp cứu!”
“Không có tim đập!”
“Chuẩn bị giật điện!”
Ong ——
Lục Lệ Hành cảm giác thân thể khinh phiêu phiêu, tựa hồ phải rời khỏi cái thế gian ồn ào này.
Trong một giây cảm quan biến mất, tựa hồ có người ôm lấy anh, đem linh hồn của anh giam lại trong thân thể.
“Kỷ tiểu thư, mời cô lập tức rời đi……”
—— “Cùng Kỷ Khinh Khinh thân thể tiếp xúc, nhiệm vụ hoàn thành, sinh mệnh giá trị 0.5, mỗi một chút sinh mệnh giá trị tương đương một giờ.”
Trong phòng bệnh một trận binh hoang mã loạn.
Màn hình điện tâm đồ chỉ tần suất tim đập ổn định, Lục Lệ Hành lần thứ hai mở hai mắt.
Lục lão tiên sinh từ ngoài đi vào, nhìn thấy cháu nội tỉnh lại, vui mừng quá đỗi, trong mắt đầy nước mắt, “Tỉnh… Rốt cuộc tỉnh.”
Một tháng qua lo lắng đề phòng đêm không thể ngủ, cuối cùng không phụ ông mấy ngày liền cầu nguyện, cháu nội kề cận cái chết rốt cuộc tỉnh lại.
Lục Lệ Hành ánh mắt đảo qua mọi người trong phòng, nhắm mắt, lấy lại bình tĩnh, sau lại mở.
“Gia gia, thực xin lỗi, làm người lo lắng.” Lục Lệ Hành mới vừa tỉnh, thân thể suy yếu, thanh âm hơi có chút nghẹn ngào, ánh mắt lại sáng như