Kỷ Khinh Khinh không thích nữ chính, dù trong tiểu thuyết cũng không thích.
Nữ chính Thẩm Vi Vi trong truyện được miêu tả là một tiểu bạch hoa kiên cường, đơn giản lương thiện, là quầng sáng khiến người ta yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Vì thích diễn xuất cộng thêm vẻ ngoài xinh đẹp nên được tìm thấy rồi tiến vào showbiz, cô ta không có gia thế lại không có người chống lưng, chỉ có thể bước từng bước khó khăn trong showbiz.
Nếu như bước từng bước đi lên thì không nói nhưng mọi việc trong showbiz của Thẩm Vi Vi đều luôn thuận lợi.
Cô ta quen biết không ít nghệ sĩ nam và cũng có không ít quan hệ mập mờ, thế nhưng đống rắc rối và tài nguyên của cô ta đều do nam chính trong truyện giúp đỡ dàn xếp.
Kẻ đứng mũi chịu sào đó chính là Cô Thiếu Ngu.
Cô Thiếu Ngu là đại gia, cả người ngoài tiền ra thì chẳng có thứ gì cả.
Cả não cũng không có.
Anh ta giống như nam chính Lục Lệ Đình, đầu óc chỉ chứa duy nhất tình yêu, vì Thẩm Vi Vi mà có thể làm ra mọi chuyện.
Bây giờ cũng vậy, anh ta vẫn là một tên não tàn tiếp tục bảo vệ Thẩm Vi Vi.
Hai bên hết bình tĩnh lại căng thẳng suốt hơn nửa tiếng, Cô Thiếu Ngu một lần nữa lại đứng ngồi không yên.
“Vi Vi, em đừng lương thiện như thế nữa, vì em hiền như vậy nên Kỷ Khinh Khinh không hề kiêng kỵ khi bắt nạt em.
Em đừng sợ, hôm nay có anh ở đây, anh sẽ đòi lại công bằng cho em.”
Kỷ Kinh Khinh chế giễu: “Ái chà, Cô Thiếu Ngu, định làm anh hùng cứu mỹ nhân đấy à?”
Cô Thiếu Ngu quay đầu về phía Kỷ Khinh Khinh, đột nhiên nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa: “Kỷ Khinh Khinh, cô đang ghen tị phải không?”
“Ghen tị?”
Kỷ Khinh Khinh ngẫm đi ngẫm lại hai chữ này mới hiểu được ý Cô Thiếu Ngu định nói gì.
Nói cô đang ghen tị với Thẩm Vi Vi nên mới năm lần bảy lượt gây khó dễ cho cô ta.
Kỷ Khinh Khinh suýt nữa bật cười thành tiếng.
Đầu óc của Cô Thiếu Ngu này cũng không khác Lục Lệ Đình là mấy? Sao lại đều nghĩ rằng cô đang ghen tị với Thẩm Vi Vi nên mới nắm mãi không buông cô ta vậy trời.
“Có phải cô cho rằng tôi vì Vi Vi nên mới bỏ cô, bởi vậy cô mới ghi hận trong lòng? Ở đoàn phim cô chống đối gây khó dễ cho cô ấy, kiếm chuyện khắp nơi với cô ấy chẳng phải là vì tôi cả sao? Kỷ Khinh Khinh, cô từ bỏ cái ý định đấy đi.
Người tôi thích là Vi Vi, cả đời này tôi cũng không thích cô, dù cho cô cứ quấn lấy không buông thì cô cũng không thay đổi được việc tôi yêu Vi Vi đâu.”
Cô Thiếu Ngu nói năng hung hồn, nói đến nỗi doạ Kỷ Khinh Khinh ngốc luôn.
Một người lại có thể tự luyến đến mức này.
Mặt mũi anh ta vứt đâu rồi?
Ai cho anh ta mặt mũi mà nói những câu này vậy trời.
“Ý anh là bây giờ tôi đang ghen tị vì anh chọn cô ta nên mới không buông tha cho cô ta ư? Có cần tôi lấy gương ra cho anh soi kỹ lại không?”
Cô Thiếu Ngu cười lạnh: “Kỷ Khinh Khinh, cô không cần che giấu làm gì, nếu sau này còn muốn gặp mặt thì đừng làm khó Vi Vi nữa, bằng không đừng trách tôi không khách sáo.”
“Không khách sao ư?”
“Chẳng phải bên cạnh cô có một tên nhà giàu mới nổi sao? Tôi nói cho cô biết, tên kia dù cho có tiền đi chăng nữa thì tôi muốn phong sát cô cũng chẳng có kẻ nào ngăn được.
Nếu cô còn muốn lăn lộn trong showbiz thì khiêm tốn thành thật cho tôi, đừng có bắt nạt Vi Vi.”
Ánh mắt Thẩm Vi Vi lo lắng nắm lấy tay áo anh ta: “Thiếu Ngu, em đã bảo anh đừng nói nữa rồi mà.
Khinh Khinh, xin lỗi cô, chuyện hôm đó là do tôi hiểu lầm, lúc ngã xuống tôi thật sự cho rằng cô là người đẩy, may mà có camera quay lại làm bằng chứng nên tôi mới biết được, nếu không…”
“Vi Vi.” Cô Thiếu Ngu ngắt lời cô ta: “Em xin lỗi cô ta làm gì, dù không phải cô ta đẩy em thì cũng là lỗi của cô ta.
Em không sai, em là người bị thương, làm gì có chuyện người bị thương phải đi xin lỗi chứ.”
“Nhưng Khinh vì em mà bị… một tháng…”
Khoé miệng Kỷ Khinh Khinh giật giật.
Được rồi, cô thừa nhận Kỷ Khinh Khinh trong truyện là một nhân vật kiêu ngạo, tàn ác, làm không ít việc xấu, Cô Thiếu Ngu xem thường cô như vậy cũng là chuyện bình thường.
Nhưng một khi đã tiếp nhận cơ thể của nguyên chủ thì cô cũng muốn thay cô ấy thu dọn cục diện rối rắm, chuyện cô làm thì cô nhận, còn nếu đã không phải thì đừng hòng.
Kỷ Khinh Khinh gõ bàn, thu hút ánh mắt của hai người kia.
“Cô Thiếu Ngu, anh nói là lỗi của tôi, là tôi tìm Thẩm Vi Vi gây chuyện nên mới đẩy cô ta xuống đồi đùng không? Ngược lại tôi muốn hỏi anh, tôi tìm cô ta gây rắc rối gì? Làm kiểu gì anh nói cho tôi nghe xem.”
“Làm thế nào chẳng phải cô hiểu rõ nhất sao?”
“Tôi không hiểu.” Kỷ Khinh Khinh tươi cười, ánh mắt sáng trong như dao như nhìn về phía anh ta: “Anh cứ khăng khăng nói tôi tìm cô ta gây chuyện, anh có chứng cứ xác thực không hay là chỉ nghe người khác kể lại? Nói đi, tôi muốn nghe thử.”
Cô Thiếu Ngu nhíu chặt mày, bị khí thế trong lời nói của Kỷ Khinh Khinh dọa đến đột nhiên lo sợ.
“Lúc đó không có ai ở đó, sao tôi…”
“Vậy có nghĩa là anh không biết, anh chỉ đoán mò.” Cô nhìn sang Thẩm Vi Vi: “Cô Thẩm, cô nói xem lúc đó tôi và cô nói gì với nhau.”
Đáy mắt Thẩm Vi Vi có chút hoảng loạn nhưng nháy mắt đã biến mất không thấy bóng dáng, ẩn dấu sự độc ác không dễ nhận ra, cô ta cúi đầu run run nói: “Tôi không nhớ nữa.”
Kỷ Khinh Kinh chế nhạo: “À, người trong cuộc còn không nhớ, anh Cô, não anh được nhồi thứ gì vào vậy?”
Phó giám đốc Lê nhìn thấy dáng vẻ cúi đầu tủi thân nhẫn nhục của Thẩm Vi Vi, trong lòng không khỏi có vài phần thương tiếc.
Anh ta nhìn Kỷ Khinh Khinh, giọng điệu có phần mất kiên nhẫn: “Kỷ Khinh Khinh, hôm nay tôi gọi mọi người tới là để bàn bạc xem giải quyết thế nào chứ không phải đến cãi nhau.”
“Phó giám đốc Lê, anh tưởng tôi muốn cãi nhau à? Thùng phân úp lên đầu tôi, sao tôi có thể để mình chịu thiệt được? Đừng vội, chờ tôi giải quyết xong việc này rồi sẽ nói chuyện đàng hoàng.” Cô ngoảnh đầu nhìn Cô Thiếu Ngu: “Anh Cô vừa mới nói, là tôi bị anh vứt bỏ nên mới ghen tị với cô ta.
Xin lỗi nhé, thật sự không phải, có thể anh là báu vật trong mắt người khác, nhưng trong mắt tôi anh chỉ là đống phân chó, tôi thà đi qua phân chó chứ không muốn giẫm lên anh.”
“Kỷ Khinh Khinh, cô…”
“Về phần anh nói lúc trước tôi được anh bao nuôi…” Kỷ Khinh Khinh cười: “Xin lỗi, tôi ở bên cạnh anh không phải do ham tiền của anh, ngoại trừ tiền tiêu lúc còn quen nhau ra thì hình như tôi không nhận bất kỳ món quà nào của anh cả, ngược lại anh…” Cô chỉ vào thắt lưng bên hông Cô Thiếu Ngu: “Chiếc thắt lưng này hình như là tôi tặng anh thì phải, giá khoảng năm con số.
Theo như quan điểm của anh, ai chi tiền thì người đấy là kim chủ, tôi có được xem