Mấy món Tần Việt và Ôn Nhu đưa tới đều là do đầu bếp khách sạn làm, sắc hương vị đủ cả, rất hấp dẫn.
Trái lại ba món Lục Lệ Hành làm, cá Sú Mì hấp còn đỡ, ít ra còn giữ được màu sắc y nguyên của con cá, nhưng khi vừa đưa lên miệng, thịt cá bị hấp quá lửa nên đã bị mất vị tươi ngon ban đầu, hơn nữa còn toàn vị giấm, lãng phí cả con cá Sú Mì tươi ngon.
Món tôm nõn xào ngô thì vừa đen vừa cháy, vừa mặn vừa ngọt.
Món cuối cùng là rau xào thì đen thùi lùi, trực tiếp làm bay biến hứng thú muốn ăn.
Kỷ Khinh Khinh vì nghĩ cho Lục Lệ Hành nên đẩy thức ăn mà Tần Việt đem tới để trước mặt anh: "Anh Lục, hôm nay anh đã vất vả rồi."
Lục Lệ Hành nhíu chặt mày, nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa.
Chỉ cần một ánh mắt, Kỷ Khinh Khinh đã hiểu, cô vội đổi giọng: "Chồng ơi, hôm nay anh vất vả rồi."
"Giá trị sinh mạng +1, giá trị sinh mạng hiện tại là một tiếng."
Lục Lệ Hành nheo hai mắt lại, ngả người về phía trước, tới gần Kỷ Khinh Khinh rồi thấp giọng nói: "Lần đầu tôi làm cơm, có phải cô nên bày tỏ gì đó không?"
Kỷ Khinh Khinh dựa ra sau, kéo giãn khoảng cách với Lục Lệ Hành.
"Bày tỏ?"
Lục Lệ Hành kéo đĩa tôm xào vừa bị Kỷ Khinh Khinh đẩy ra xa lại gần.
"Để làm ra đĩa tôm này, tôi đã phải xử lý cái bắp ngô mất nửa tiếng, xử lý tôm mất hai mươi phút, lại còn bị tôm đâm bị thương hai lần, bị dầu văng những bốn lần."
Kỷ Khinh Khinh nhìn bàn tay lành lặn không hao tổn chút nào của anh, cô hỏi:: "Có cần đến bệnh viện không?"
"… Cô nghe tôi nói hết đã."
"Anh nói đi."
Anh bưng tô cá Sú Mì tới.
"Tôi đã làm sạch cá Sú Mì, bây giờ tay tôi vẫn còn mùi đây này."
"Dùng nước rửa tay có thể khử mùi mà."
"Còn món rau này nữa, tôi phải rửa từng cây một."
Kỷ Khinh Khinh thử dò xét nói: "Cám ơn chồng đã có lòng nấu bữa cơm này cho em."
"Giá trị sinh mạng +1, giá trị sinh mạng hiện tại là hai tiếng."
"Chỉ vậy thôi à?"
Kỷ Khinh Khinh bừng tỉnh.
Không biết bình thường Lục Lệ Hành quản lý công ty kiểu gì, mỗi lần anh yêu cầu gì là đều vòng vo như vậy à?
"Chồng ơi, hôm nay anh nấu bữa cơm này cho em, em thực sự rất cảm động, để cảm ơn anh…" Cô hít sâu một hơi: "Chồng chồng chồng chồng chồng chồng chồng chồng chồng chồng chồng!"
"Giá trị sinh mạng +11, giá trị sinh mạng hiện tại là mười bốn tiếng.”
"Đủ chưa?"
"Chưa đủ."
"Chồng chồng chồng chồng chồng chồng chồng chồng chồng…" Kỷ Khinh Khinh quan sát ánh mắt sung sướng của anh, cô cười hỏi: "Đủ rồi chứ?"
"Giá trị sinh mạng +9, giá trị sinh mạng hiện tại là hai mươi ba tiếng."
"Vẫn chưa."
Kỷ Khinh Khinh nhíu mày: "Vậy anh muốn thế nào?"
Ánh mắt Lục Lệ Hành nhìn về phía ba món ăn ở trên bàn: "Phải ăn một nửa số đồ ăn tôi đã làm."
"…"
Lục Lệ Hành đúng là tâm địa xấu xa mà.
Nếm thử là được rồi, lại còn bắt cô ăn hơn nửa nữa sao? Muốn cô phải chết à?
Kỷ Khinh Khinh vội vàng lắc đầu từ chối.
Không ăn, đánh chết cũng không ăn.
Chỉ ăn một miếng đã suýt chút nữa trúng độc, ăn hơn nửa sợ là sẽ toi mạng mất!
"Tôi vất vả khổ cực nấu cơm cho cô, cô…"
"Dừng lại!" Lục Lệ Hành đang thao thao bất tuyệt lừa Kỷ Khinh Khinh thì đã bị cô cắt ngang: "Anh Lục, anh bỏ ra nhiều thời gian và sức lực để nấu cơm cho tôi như vậy, tôi rất cảm kích, cũng rất vinh hạnh.
Thế nhưng việc nào ra việc đấy, trước khi nấu cơm anh hỏi tôi muốn ăn cái gì tôi mới nói, với lại trước đó anh nói nhà bếp của khách sạn nghỉ rồi, muốn gọi đồ ăn ngoài nhưng anh lại không cho."
"Tay nghề của anh tôi đã thử rồi, để đảm bảo an toàn, chúng ta vẫn nên ăn cơm anh Tần đưa tới thì hơn."
Giọng Lục Lệ Hành ỉu xìu: "Thật sự không ăn sao?"
Kỷ Khinh Khinh lắc đầu rất mạnh: "Không ăn."
Lục Lệ Hành tính toán trong lòng: "Không ăn cũng được, gọi một trăm lần chồng thì chuyện này coi như bỏ qua."
"…"
Thật quá đáng!
Lục Lệ Hành thực sự càng ngày càng không biết điều mà!
Trước đó anh đòi mười lần, hai mươi lần thì còn có thể chấp nhận được, vậy mà bây giờ anh lại dám yêu cầu một trăm lần!
Anh coi cô là máy nhại tiếng sao?
Nếu anh thích được gọi là chồng như vậy thì tốt hơn hết là dùng máy nhại tiếng ghi lại mà nghe cho kỹ!
Cô lấy điện thoại ra, ghi âm câu “chồng ơi” vào điện thoại.
"Làm gì vậy?"
Kỷ Khinh Khinh ghi âm xong rồi đưa điện thoại cho Lục Lệ Hành: "Không phải anh muốn nghe sao? Ghi âm cũng chẳng khác gì."
Nói rồi cô mở bản ghi âm, lặp lại từng lần cho anh nghe.
Tiếng “chồng ơi” trong máy ghi âm rất rõ, nhưng giá trị sinh mạng không hề thay đổi.
Lục Lệ Hành tắt ghi âm lại.
"Dù gì tôi cũng có lòng làm cho cô, cho tôi chút mặt mũi đi mà!"
"Chồng, mặc dù đây là lần đầu tiên anh xuống bếp, quả thực là một kỷ niệm đáng giá nhưng cũng không cần phải ăn một nửa để chúc mừng đâu.
Như vậy đi, tôi ăn hai miếng nhé."
"Giá trị sinh mạng +1, giá trị sinh mạng hiện tại là hai mươi bốn tiếng."
Nói rồi Kỷ Khinh Khinh thấy chết không sờn, gắp một miếng cá, nếm một miếng raurồi lại nuốt thêm miếng ngô, tỏ vẻ tôn trọng.
"Ăn hai miếng nữa đi."
Sắc mặt Kỷ Khinh Khinh suy sụp, cô đặt đũa xuống: "Chồng à, tôi là một bệnh nhân..."
"Giá trị sinh mạng +1, giá trị sinh mạng hiện tại là hai mươi lăm tiếng."
Ánh mắt Lục Lệ Hành nặng nề nhìn ba món ăn, anh cầm đũa gắp một miếng cá lớn, hít sâu rồi há miệng.
Cá Sú Mì hấp là món dễ ăn nhất trong ba món, ngoại trừ thịt cá bị quá lửa và vị hơi chua ra thì cũng không đến nỗi quá tệ.
"Anh làm gì thế?" Kỷ Khinh Khinh nhìn anh như nhìn một kẻ điên.
Cái này mà cũng có thể ăn sao?
"Ăn."
"Món này ăn được sao? Đừng ăn nữa." Kỷ Khinh Khinh lo lắng Lục Lệ Hành tiếp tục tự mình chuốc khổ, cô gắp một miếng thịt gà hầm vào bát anh.
Lục Lệ Hành gắp một miếng tôm bóc nõn cho vào miệng, nhai hai cái, sắc mặt còn khó coi hơn lúc nhìn đáy nồi ở phòng bếp, vừa ngọt vừa mặn.
Anh nhớ lúc nấu cơm Kỷ Khinh Khinh nhầm đường thành muối, vì sao lúc đó anh không nói rồi nấu lại mà lại ôm suy nghĩ đâm lao phải theo lao nhỉ?
Cho dù bảo khách sạn đưa nguyên liệu khác lên để ăn sống vẫn tốt chán so với chuyện phải nhắm mắt nhắm mũi ăn như bây giờ.
Kỷ Khinh Khinh nhìn anh cố nhai, lông mày nhíu chặt, quai hàm phát đau.
Lục Lệ Hành nắm chặt đôi đũa, vị mặn với vị ngọt như đang lăng trì vị giác của anh, đầu lưỡi nhanh chóng mất hết cảm giác.
Cuối cùng sau khi ăn được bảy con tôm bóc nõn, anh tái mặt nôn sạch ra, chấp nhận thỏa hiệp với hiện thực.
"Thôi, đổ đi."
Kỷ Khinh Khinh sợ anh lại làm gì tổn thương bản thân nên vội mang ba món ăn đổ vào thùng rác.
Sau đó cô rót cho anh cốc nước ấm: "Uống miếng nước súc miệng đi."
Lục Lệ Hành uống liền ba cốc nước to, bấy giờ mùi vị hỗn loạn trong miệng mới miễn cưỡng bị đè xuống.
"Nhiệm vụ thất bại, khấu trừ hai mươi điểm giá trị sinh mạng, giá trị sinh mạng hiện tại là năm tiếng."
"Hai mươi điểm?"
"Độ khó càng lớn, giá trị sinh mạng càng cao."
Ánh mắt Lục Lệ Hành nguy hiểm nhìn Kỷ Khinh Khinh.
Kỷ Khinh Khinh đang gắp rau thì như ý thức được điều gì đó, cô chợt cảm thấy hơi ớn lạnh, vội ngẩng đầu nhìn anh.
"Làm sao vậy?"
"Hai ngày trước ở phim trường cô đã nói, buổi tối tôi muốn thế nào cũng được, vậy mà đến giờ vẫn chưa thực hiện, cô giải thích thế nào đây?"
Động tác cầm đũa của Kỷ Khinh Khinh lơ lửng giữa không trung.
Lần trước để giảm bớt không khí xấu hổ ở phim trường, cô nói một câu có lệ với Lục Lệ Hành, không ngờ anh không chỉ nhớ trong lòng mà còn tưởng thật nữa.
Kỷ Khinh Khinh vẫn điềm nhiên gắp rau ăn như không có chuyện gì: "Không phải vẫn chưa tối sao?"
"Được", Lục Lệ Hành hàm ý sâu xa nói: "Buổi tối tôi chờ cô."
Tay Kỷ Khinh Khinh cứng đờ, cô nhận ra tia nguy hiểm, nhìn bàn ăn phong phú trước mặt nhưng không nuốt trôi nữa.
Lục Lệ Hành này quá kỳ lạ.
Anh không hề có ý xấu, trong suốt khoảng thời gian sống cùng nhau, anh không có bất cứ hành động nào khác thường.
Về vấn đề tiếp xúc thân mật, anh rất tôn trọng cô, không bao giờ động tay động chân với cô.
Có đôi khi Kỷ Khinh Khinh còn nghĩ, Lục Lệ Hành ngủ cùng với một cô gái xinh đẹp như mình mà lại không hề có suy nghĩ bậy bạ, bình thường cũng không ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, thậm chí cô còn nghi ngờ có phải phương diện kia của anh có vấn đề không.
Buổi tối…
Buổi tối