Toàn bộ trường quay phim lặng ngắt như tờ.
Cảnh diễn Thẩm Vi Vi ép Kỷ Khinh Khinh uống cháo này, là cảnh kéo máy quay từ xa, hai máy camera cách hai người khoảng hai mét, rõ ràng đã quay hết mọi hành động cử chỉ của hai người vào ống kính.
Hai nhân viên quay phim hiểu rất rõ, lăn lộn trong nghề nhiều năm như vậy, từng quay cho biết bao minh tinh nghệ sĩ gạo cội, hành động mờ ám kiểu gì cũng đã từng thấy, có thể nói là có hiểu biết rộng.
Hành động đập vỡ chén của Thẩm Vi Vi, camera của bọn họ cũng đã ghi lại rõ rành rành, lúc Kỷ Khinh Khinh giãy giụa vốn là không hề chạm vào Thẩm Vi Vi, rõ ràng chính là do Thẩm Vi Vi tự quăng chén đi.
Thích Tĩnh Vân và Tưởng Tố ngồi nghỉ ngơi đọc kịch bản bên cạnh hiển nhiên cũng chú ý đến động tĩnh bên này, nhưng mà hai người ở trong showbiz lâu rồi, hiểu hết chuyện trên đời, cũng từng trải qua mấy trò lừa gạt này, cái cảnh diễn nhỏ này cũng chỉ là chuyện cười nhỏ.
“Anh thấy thế nào?”
Tưởng Tố cười nói: “Việc của hai cô bé, cô cũng đừng tham gia vào, không muốn bị đạo diễn Chu mắng thì lo tập đọc kịch bản với tôi đi.
”
Thích Tĩnh liếc anh ta một cái: “Tôi cũng được bình chọn là nữ chính xuất sắc nhất đó được chưa?” Nói xong, cũng thành thật tiếp tục đọc lời thoại.
“Lại làm sao nữa hả?” Đạo diễn Chu thở hổn hển bước đến trước mặt hai người, chỉ vào cái chén vỡ tan tành trên mặt đất: “Cái bát này chọc giận các cô hay sao, tại sao cứ cắt ngay khúc này vậy?”
Thẩm Vi Vi cúi đầu giữ im lặng, trong lòng lại tức giận bản mình sao không thể bình tĩnh hơn một chút, ngược lại để cho Kỷ Khinh Khinh chơi xỏ.
Chỉ có điều cô ta không quan tâm những người ở đây nghĩ gì, đạo diễn Chu có cái nhìn về cô ta như thế nào cô ta cũng không quan tâm, cô ta chỉ để ý Lục Lệ Đình.
Ánh mắt Thẩm Vi Vi nhìn Lục Lệ Đình đứng xa xa bên ngoài cảnh quay.
Chỉ cần Lục Lệ Đình tin rằng cô ta bị Kỷ Khinh Khinh hãm hại, tin cô ta vẫn thường bị bắt nạt trong đoàn làm phim là được.
“Đạo diễn, tôi xin lỗi, vừa này là do tôi trượt tay.
”
“Trượt tay?” Đạo diễn Chu chỉ vào Kỷ Khinh Khinh: “Vừa nãy tôi sợ hai người lại làm đổ chén cháo, cố ý nhìn rất kỹ, tôi đã thấy rõ ràng là Kỷ Khinh Khinh chưa hề chạm vào cô, sao cô lại quăng bát cháo đi chứ? Tại sao? Là do chén cháo của tôi quá nặng hay là cháo nóng quá?”
“Không phải, đạo diễn Chu, là do vừa nãy tôi…”
“Không cầm chắc hả?” Tính tình có tốt đến mấy thì cũng sẽ bị chọc giận, huống hồ đạo diễn Chu cũng không phải là người tốt tính: “Thẩm Vi Vi, đây là cảnh cuối cùng của cô, vậy cô không thể đặt một dấu chấm hết hoàn chỉnh cho vai diễn của cô sao? Nhất định phải như vậy?”
“Đạo diễn, không phải như vậy, tôi…”
Một giọng nói vang lên từ đằng sau đạo diễn Chu, ẩn chứa sự tức giận đang được đè nén: “Nếu như không phải là do Kỷ Khinh Khinh, thì làm sao Vi Vi lại năm lần bảy lượt trượt tay.
”
Kỷ Khinh Khinh nhíu mày nhìn về phía Lục Lệ Đình hung ác đứng sau lưng đạo diễn Chu.
“Cậu nói cái gì?” Đạo diễn Chu hỏi.
Kỷ Khinh Khinh cười nói: “Đạo diễn Chu, anh ta nói Thẩm Vi Vi vì tôi mới làm sai, có phải không?”
Lục Lệ Đình cười lạnh hỏi lại: “Nếu không thì?”
“Nhưng mà vừa nãy chính cô ấy tự vứt cái chén đi, chuyện này mà cũng đổ lên đầu tôi à?”
“Cô làm chuyện gì tự trong lòng cô biết!”
“Lệ Đình, anh đừng nói như vậy, là lỗi của em, không liên quan đến Khinh Khinh, là do em nhất thời trượt tay…” Nói đến đây, Thẩm Vi mỉm cười miễn cưỡng nhìn anh ta, trong mắt tràn ngập sự cầu xin: “Chỉ còn cảnh quay cuối cùng này, anh để cho em thuận lợi diễn xong có được không?”
Lục Lệ Đình siết chặt nắm đấm.
Anh ta biết Vi Vi chỉ là một diễn viên nhỏ, ở đoàn làm phim ít nhiều sẽ không được đối xử tốt, có lẽ còn bị bắt nạt, lần trước bị ngã xuống núi đã chứng minh suy đoán của anh ta, nhưng mà ước mơ và lý tưởng của Vi Vi là trở thành diễn viên, dù anh ta có thích Vi Vi thì cũng không thể cướp đoạt quyền theo đuổi ước mơ của Vi Vi.
Nhưng mà anh ta không ngờ rằng, ở dưới mí mắt của anh ta mà có thể nhìn thấy Kỷ Khinh Khinh bắt nạt Vi Vi trước mặt mọi người!
Lục Lệ Đình nhìn Kỷ Khinh Khinh, trong mắt tóe lên tia lửa.
“Kỷ Khinh Khinh, từ trước đến nay tôi không ngờ cô sẽ trở thành người như vậy!”
Kỷ Khinh Khinh lắc đầu, cũng tỏ vẻ thất vọng: “Lục Lệ Đình, tôi cũng không ngờ anh sẽ trở nên như vậy.
”
Ngu xuẩn, không có đầu óc.
Một người đàn ông có IQ thấp như vậy sao có thể trở thành nam chính? Có thể chiếm được khối tài sản trăm tỉ của Lệ Lục Hành đúng là quá hời cho anh ta.
Nhưng mà nghĩ lại cũng đúng, loại phụ nữ giống như Thẩm Vi Vi chính là khắc tinh của vô số đàn ông, một gã đàn ông háo sắc thì sao có thể chịu đựng được sự cám dỗ của Thẩm Vi Vi, may mắn là cô có được ông chồng cơ trí thông minh sáng suốt nhất thế giới, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu âm mưu quỷ kế của bạch liên hoa!
Ừ thì… bao gồm cả cô.
Kỷ Khinh Khinh bước tới trước mặt Lục Lệ Đình: “Có vài câu nói cho anh biết thì anh cũng không hiểu, hiểu cũng không tin, tôi cũng lười nói cho anh nghe.
” Cô đè thấp giọng dùng giọng nói chỉ hai người bọn họ nghe thấy: “Nếu như anh cảm thấy là tôi vấy bẩn Vi Vi của anh, vậy thì tôi sẽ để anh thấy, Vi Vi của anh vấy bẩn như thế nào.
”
Cô bước từng bước đến gần Lục Lệ Đình, cuối cùng đứng trước mặt anh ta, khoảng cách của hai người rất gần.
Lục Lệ Đình theo bản năng lùi về sau một bước, chau mày, đang định nói gì đó thì Kỷ Khinh Khinh cười khẽ bỗng thay đổi sắc mặt, đứng trước mặt anh ta ngã về hướng ngược lại, Lục Lệ Đình theo bản năng giơ tay lên đỡ lấy cô, Kỷ Khinh Khinh lại thuận theo hướng hai tay anh ta ngã lảo đảo về sau mấy bước, giống như bị người ta đẩy ngã nhào xuống đất vậy, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Lục Lệ Đình.
Lục Lệ Đình nhìn kỹ năng diễn xuất không chê vào đâu được của Kỷ Khinh Khinh, bước lên trước không kiềm chế được cơn giận dữ: “Kỷ Khinh Khinh, cô…”
Ôn Nhu lao lên về phía trước đỡ lấy Kỷ Khinh Khinh, tức giận nhìn Lục Lệ Đình: “Anh còn muốn đánh người nữa sao? Chị Khinh Khinh, chị có sao không?”
Những nhân viên xung quanh ngăn cản trước mặt Lục Lệ Đình, sợ anh ta lại làm ra chuyện gì quá khích.
Đạo diễn Chu cất cao giọng: “Bảo vệ đâu? Bảo vệ!”
Thẩm Vi Vi liên tục giải thích: “Đạo diễn, không phải như vậy, Lệ Đình không phải là người như vậy, vừa nãy chắc chắn là hiểu lầm, anh ấy chắc chắn sẽ không ra tay với Khinh Khinh!”
“Lục Lệ Đình, tôi không ngờ rằng anh là loại đàn ông hẹp hòi như thế, lại còn ra tay đánh tôi? Anh có phải là đàn ông hay không?” Kỷ Khinh Khinh mạnh mẽ lên án anh ta, chứng thực hành vi đánh phụ nữ của anh ta.
“Kỷ Khinh Khinh! Vừa rồi tôi không hề chạm vào cô!”
Vẻ mặt Kỷ Khinh Khinh căm phẫn:
“Không chạm vào tôi vậy thì sao tôi lại ngã hả? Chẳng lẽ là tôi tự ngã về phía sau à? Ý của anh là tôi cố ý hãm hại anh sao? Tại sao tôi lại muốn hãm hại anh? Anh nghĩ bao nhiêu người ở đây đều bị mù à? Anh là một thằng đàn ông mà dám làm lại không dám nhận?”
Lục Lệ Đình bị hai ba câu này của Kỷ Khinh Khinh chặn họng đến không nói nên lời.
Ngang ngược không xem ai ra gì, không hề thay đổi chút nào!
Loại phụ nữ như vậy chính là tai họa!
Kỷ Khinh Khinh còn chưa hết cảm xúc trong cảnh diễn, đang muốn khóc lên, ánh mắt bỗng liếc ra sau lưng Lục Lệ Đình, nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Nhanh chóng đứng dậy, như chim nhỏ nhào vào lòng người đó, cáo trạng: “Em trai của anh lại bắt nạt em.
”
Lục Lệ Hành nhìn Kỷ Khinh Khinh đang ôm cánh tay anh, ánh mắt lại nhìn về phía Lục Lệ Đình, chân mày nhíu lại.
Lục Lệ Đình cũng đầy kinh ngạc nhìn Lục Lệ Hành, rõ ràng là không ngờ tới sẽ gặp được Lục Lệ Hành ở đây.
Từ lần trước tranh cãi ầm ĩ với ông cụ Lục xong, thời gian này anh ta không thường về nhà, không biết tung tích của Lục Lệ Hành, nhưng đại khái cùng đoán ra được không phải ở công ty thì là ở nhà, dù sao thì ai cũng biết cái danh hiệu cuồng công việc của Lục Lệ Hành.
Nhưng mà sao lúc này lại xuất hiện ở đây?
Anh ta buột miệng thốt ra nghi ngờ trong lòng: “Anh cả, sao anh lại ở đây?”
Tiếng anh cả này vừa thốt ra, người trong đoàn phim từng có suy đoán cũng không tỏ ra quá kinh ngạc, Lục Lệ Hành và Lục Lệ Đình có vẻ ngoài khá giống nhau, ngay cả tên cũng từa tựa, không phải anh em ruột mới là lạ.
Trái lại Thẩm Vi Vi lại như là chưa từng quen biết Lục Lệ Đình vậy, nhìn anh ta bằng ánh mắt vô cùng khiếp sợ: “Anh! Anh vừa gọi anh ta là gì?”
Lục Lệ Đình sửng sốt, vẻ mặt cứng đờ, quay phắt lại nói với Thẩm Vi Vi: “Vi Vi, em hãy nghe anh nói! ”
“Anh lừa em?” Thẩm Vi Vi lùi về sau một bước: “Anh nói cha mẹ anh đều mất sớm, anh nói anh không có gì cả! Anh đang đề phòng em phải không? Chưa bao giờ nói cho em tất cả, anh lo lắng là em chỉ ở bên anh vì tiền của anh thôi đúng không?”
“Vi Vi anh chưa từng nghĩ em như vậy, chỉ là anh! ”
“Cô Thẩm, điều này cô có thể yên tâm, mặc dù Lục Lệ Đình là em trai tôi, nhưng