Lục Lệ Hành cảm thấy chính mình không chửi ra cmn, thật là mình tu dưỡng quá tốt.
Mắt thấy Kỷ Khinh Khinh nắm lấy then cửa, Lục Lệ Hành vững vàng gọi cô: “Đứng lại.”
Đã đi đến cạnh cửa Kỷ Khinh Khinh xoay người lại, không kiên nhẫn nhìn anh, “Lục tiên sinh, lại có chuyện gì?”
Ngắn ngủn ở chung một ngày, Kỷ Khinh Khinh cảm thấy Lục Lệ Hành đã làm tiêu hao sạch sẽ mọi kiên nhẫn của mình, vốn đang rất đáng thương anh ta tuổi còn trẻ mà không sống được bao lâu, nhưng hiện tại xem tính khí này, chỗ nào mà giống như người sắp chết?
Ở lại đây chiếu cố mà lại bị khinh bỉ như vậy, còn không bằng đi an ủi Lục lão tiên sinh.
Bất quá ngẫm lại cũng đúng, trong tiểu thuyết Lục Lệ Hành tính tình vốn là âm tình bất định, dáng vẻ này bất quá chỉ là bản tính của anh ta mà thôi, còn tốt Lục Lệ Hành này không sống được bao lâu, nếu không cô làm vợ người như vậy, một ngày nào đó sẽ bị tức chết!
“Cô lại đây.”
Kỷ Khinh Khinh đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, không chịu đi qua, “Lục tiên sinh, có chuyện gì anh nói thẳng đi, tôi nghe thấy.”
Lục Lệ Hành kiệt lực lộ ra sắc mặt ôn hòa nhất mà mình có thể, “Giúp tôi lấy thuốc.”
“Thuốc?” Kỷ Khinh Khinh sắc mặt trắng nhợt, trong nháy mắt khẩn trương lên.
Đấu võ mồm là đấu võ mồm, nhưng thân thể là đại sự, cô vội vàng lục tung khắp nơi tìm thuốc, “Cái nào? Là chai màu trắng sao? Hay là màu xanh?”
“Màu trắng.”
Kỷ Khinh Khinh vội đem màu trắng cái chai đưa đến trước mắt anh, “Cái này sao?”
Thần sắc nôn nóng trên mặt Kỷ Khinh Khinh lấy lòng Lục Lệ Hành, khóe miệng anh nhẹ cong.
“Không phải.”
Kỷ Khinh Khinh xoay người đi tìm một chai khác, Lục Lệ Hành duỗi chân ra phía trước nửa thước, Kỷ Khinh Khinh trong lòng nôn nóng, không chú ý dưới chân, đột nhiên không kịp phòng ngừa trực tiếp bị Lục Lệ Hành bẫy, ngã về phía trước.
Nhưng Lục Lệ Hành đã sớm chuẩn bị, một tay ôm eo cô, một tay nắm chặt tay cô, đem Kỷ Khinh Khinh ôm vào trong ngực.
Chai thuốc màu trắng lạch cạch một tiếng rơi trên mặt đất.
—— “Nhiệm vụ hoàn thành, sinh mệnh giá trị 2, trước mặt sinh mệnh giá trị hai giờ.”
Lục Lệ Hành chưa bao giờ ở gần một người phụ nữ nào đến như vậy, cúi đầu nhìn, cổ Kỷ Khinh Khinh tinh tế trắng nõn lộ ra mùi thơm nhè nhẹ của cơ thể, lan vào mũi Lục Lệ Hành, kích khởi bản năng có sẵn của người đàn ông.
Nắm tay cứng ngắc hóa thành mềm dịu nhu hòa.
Hầu kết Lục Lệ Hành kịch liệt chuyển động, thứ đồ gì đó không nên có, giờ phút này trong cơ thể anh chậm rãi mở ra.
Tim đập dần dần gia tốc.
Loại cảm giác này rất tốt đẹp, nhưng lý trí nói cho anh, người phụ nữ này là uy hiếp, không thể luân hãm.
Sắc mặt Kỷ Khinh Khinh sợ tới mức còn trắng bệch hơn Lục Lệ Hành, tránh thoát ra khỏi người anh, khẩn trương nhìn Lục Lệ Hành từ trên xuống dưới , e sợ anh chỉ vì mình bị té đảo mà đi đời nhà ma, “Anh không sao chứ?”
Lục Lệ Hành di dời tầm mắt, buông ra nắm tay cô, “Cô đi ra ngoài trước.”
“Tôi giúp anh kêu bác sĩ……”
“Không cần,” Lục Lệ Hành xoay người nhắm mắt bình tĩnh lại, nhặt bình thuốc rơi trên mặt đất, “Là tôi nhìn lầm, đúng bình này.”
Anh lấy ra hai viên thuốc uống vào, “Tôi không có việc gì, nghỉ ngơi một hồi là được.”
Kỷ Khinh Khinh vẫn là có chút lo lắng, cảm thấy Lục Lệ Hành cảm xúc dao động vừa rồi là do mình làm, lúc ra cửa cô gọi bác sĩ gia đình đến kiểm tra cho anh.
Đợi Kỷ Khinh Khinh ra khỏi cửa, Lục Lệ Hành lúc này mới cầm di động lên gọi điện thoại.
Điện thoại vừa cắt, Kỷ Khinh Khinh đã mang bác sĩ đến kiểm tra thân thể cho anh.
Người Lục gia kỳ thật vẫn còn nghi vấn, từ bệnh viện về tới bây giờ Lục Lệ Hành cũng không giống người sắp chết, tinh thần thật sự rất tốt.
Nhưng thông qua kiểm tra lớn nhỏ, kết quả vẫn như cũ, thân thể Lục Lệ Hành đã là sơn cùng thủy tận, có thể chuẩn bị hậu sự.
Lục lão tiên sinh lại lần nữa thất vọng rời đi.
Màn đêm dần dần buông xuống, biệt thự Lục gia đèn đuốc sáng trưng, đám người hầu vẫn như cũ bận tối mày tối mặt, Kỷ Khinh Khinh biết, bọn họ đây là vội vàng chuẩn bị lễ tang cho Lục Lệ Hành, có lẽ vài ngày sau cô đã phải làm bà góa phụ Lục Lệ Hành, mặc lễ phục đen, mang theo hoa trắng, dùng kỹ thuật diễn mà cô có thể góp nhặt được khóc cho đến sưng mắt.
Cô không muốn gây thêm phiền toái cho mọi người, sau khi dì Bùi chuẩn bị phòng khách cho cô nghỉ ngơi một lát, Kỷ Khinh Khinh dự định đi thăm Lục lão tiên sinh.
Con trai lão tiên sinh đã chết ở tuổi trung niên, cháu thì bị bệnh, sau này sẽ chết đi, lúc đó đại biệt thự không biết sẽ thật quạnh quẽ như thế nào, Lục lão tiên sinh làm cô có ảo tưởng như ông mình, cô thật sự không muốn nhìn thấy người ông hòa ái đến như vậy sẽ suy sụp xuống.
“Phu nhân, lão tiên sinh mời cô dùng cơm chiều.”
Mới vừa ra cửa có người hầu mời cô đi đến nhà ăn, lão tiên sinh đã ngồi ở chủ vị, biểu tình uể oải nuốt không trôi, thấy Kỷ Khinh Khinh ông thân thiết đón cô đến ăn cơm.
Dì Bùi thân thiết kéo vị trí bên phải lão tiên sinh cho Kỷ Khinh Khinh, trên bàn cơm là chút khai vị thanh đạm.
“Khinh Khinh à, coi như ở nhà mình đi, muốn ăn gì thì tùy tiện, vừa trở về còn chưa kịp nói một tiếng, đây đều là đồ ăn thanh đạm ngày thường, nếu không hợp cháu nói với dì Bùi để cô ấy đi làm.”
Kỷ Khinh Khinh vội vàng nói: “Không phiền toái gia gia, cháu không kén ăn.”
Lục lão gia tử gật gật đầu, dì Bùi múc chén canh cho ông, “Lão tiên sinh, nhị thiếu gia thật vất vả trở về, ngài xem……”
Tâm tình Lục lão gia tử càng thêm khó chịu, húp được 2 muỗng canh thì dừng, “Miễn bàn súc sinh kia! Bên ngoài nhiều năm như vậy, không liên hệ với gia đình, hiện tại đại ca mình như vậy… lúc này mới trở về! Sao nó không đợi ta lão già này chết hãy trở lại!”
“Lão tiên sinh, ngài đừng nóng giận, nhị thiếu gia cậu ấy chính là tính tình hơi quật một chút……”
“Chuyện này cô không cần lo cho nó,” lão tiên sinh đứng dậy, nói với Kỷ Khinh Khinh: “Khinh Khinh, cháu từ từ ăn, ông đi xem tên súc sinh kia!”
Nói xong liền đi về hướng thư phòng.
Dì Bùi nhìn theo bóng dáng Lục lão tiên sinh, sắc mặt nôn nóng.
“Dì Bùi, làm sao vậy?”
Dì Bùi lo lắng nhìn hướng thư phòng lầu hai, “Nhị thiếu gia đã trở lại, vừa về đã bị lão tiên sinh bắt vào thư phòng, chỉ sợ là động thủ.”
Nhị thiếu gia là em trai Lục Lệ Hành, cũng chính là nam chính Lục Lệ Đình trong tiểu thuyết, từ nhỏ cha mẹ đã chết, sống với ông nội, nuôi hai đứa nhỏ cùng lúc, trong phương diện chiếu cố, Lục lão tiên sinh khó tránh khỏi có chỗ bỏ qua.
Lục Lệ Hành làm người ổn trọng, còn Lục Lệ Đình lại hành sự phản nghịch quái đản, hai anh em tính tình hoàn toàn tương phản, trong lòng Lục lão tiên sinh vừa lòng nhất vẫn là cháu trai lớn Lục Lệ Hành thành thục ổn trọng, có thể dốc sức toàn bộ cho Lục thị.
Lục Lệ Đình bởi vì bất mãn Lục lão tiên sinh đối với hai anh em bất đồng mà rời nhà đi, muốn dựa vào đôi tay chính mình dốc sức làm ra sự nghiệp của mình.
Lục Lệ Đình sau khi rời nhà đi đã liền gặp Kỷ Khinh Khinh, đó là lần đầu tiên anh gây dựng sự nghiệp thất bại, lần đầu tiên cảm nhận được gây dựng sự nghiệp gian khổ như thế nào, đang trong thời kỳ khó khăn nhất tự mình phỉ nhổ, Kỷ Khinh Khinh xuất hiện như một ánh quang chiếu vào đáy lòng, xua tan khói mù âm u trong anh.
Chỉ tiếc Kỷ Khinh Khinh là người ngại bần ái phú, có một phú nhị đại thèm nhỏ dãi sắc đẹp Kỷ Khinh Khinh theo đuổi cô, Kỷ Khinh Khinh không nói hai lời đạp văng ngay tiểu tử nghèo Lục Lệ Đình.
Chuyện này đã đả kích Lục Lệ Đình thật lớn, từ đó tính tình đại biến, so với lúc trước như hai người khác nhau, mà Kỷ Khinh Khinh tạo thành vết thương trong lòng làm anh hận thấu xương nhưng lại nhớ mãi không quên.
Lục Lệ Đình trở thành tàn nhẫn, tiểu thuyết viết trong một buổi tiệc rượu, Kỷ Khinh Khinh lúc đó hết sức nghèo túng, ai cũng có thể dẫm chân lên cô, anh thế mà còn bỏ thêm đá xuống giếng, bắt Kỷ Khinh Khinh lau rượu trên giày của nữ chủ. Hiện tại Lục Lệ Hành bệnh nặng, Lục lão tiên sinh phái người tìm Lục Lệ Đình trở về, ca ca sắp chết, cũng là