Cả ngày này Lục Lệ Hành không nghỉ ngơi, tắm nước nóng xong, vừa nằm xuống gối cơn buồn ngủ đã kéo tới, lúc đang mơ mơ màng màng sắp ngủ, trong khoảnh khắc đó, Kỷ Khinh Khinh đưa tay sờ soạng.
Bàn tay tinh tế mềm mại, năm đầu ngón tay mát lạnh sờ tới sờ lui trên bụng anh, thăm dò rồi còn bóp bóp.
Làm một người đàn ông, một người đàn ông bình thường, có thể nhịn được là năng lực của anh nhưng không phải bản năng của anh, hơn nửa đêm Kỷ Khinh Khinh lại trêu chọc, không coi anh là đàn ông sao?
Ngọn lửa không tên ở bụng dưới bị Kỷ Khinh Khinh châm lên, như ngọn lửa thiêu rụi thảo nguyên, đốt cháy ngực anh, đốt khắp tứ chi, cả người nóng rực, một thứ tình cảm không rõ rục rịch làm thức tỉnh dục vọng nguyên thủy nhất của một người đàn ông.
"Anh làm gì vậy? Tối rồi không ngủ, lại muốn động tay động chân với tôi!"
Câu này của Kỷ Khinh Khinh nói rất hùng hồn, như một chậu nước lạnh tạt vào đầu.
Suýt chút nữa Lục Lệ Hành bị lời nói hùng hồn của Kỷ Khinh Khinh làm tức đến bật cười.
Cái khác không học, nói năng đổi trắng thay đen lật ngược tình thế lại nói quá thuận miệng.
Anh siết chặt tay cô, không để cô thoát, không cho cô trốn, lấy tay cô đặt lên bụng mình.
Kỷ Khinh Khinh chạm vào được bắp thịt trên bụng Lục Lệ Hành, đâu còn dám làm càn như lúc Lục Lệ Hành đang ngủ, kiên quyết muốn rút tay về, dáng vẻ không có một chút hứng thú nào với anh, lời lẽ chính đáng nói: "Lục Lệ Hành, hơn nửa đêm rồi đừng đùa giỡn lưu manh."
"Hơn nửa đêm tôi đang ngủ ngon giấc, đột nhiên cảm giác có người sờ tới sờ lui trên người mình." Hai mắt Lệ Hành u ám nhìn chằm chằm vào đôi mắt nghi ngờ hoảng hốt nhưng vì tâm tư xấu xa mà không dám nhìn thẳng vào mắt anh của Kỷ Khinh Khinh: "Kỷ Khinh Khinh, người đó không phải là cô sao?"
Tay Kỷ Khinh Khinh vẫn đặt trên bụng anh, may mà là buổi tối, đèn đầu giường hơi tối, không nhìn thấy gương mặt đỏ bừng và biểu cảm chột dạ trên mặt cô, vẫn có thể cố hít một tìm một lý do chống chế không khiến mình mất hết mặt mũi.
"Sờ cái gì mà sờ, nhất định là anh nằm mơ rồi...!buông tay! Tôi muốn đi ngủ!"
Đang lúc lôi kéo, Kỷ Khinh Khinh hoàn toàn tiếp xúc thân mật với bắp thịt trên bụng Lục Lệ Hành.
Lúc đầu tiếp xúc thì mềm, có co dãn, có lẽ do Lục Lệ Hành dùng lực siết chặt lại nên sờ vào vô cùng cứng rắn, từng múi từng múi, có cảm giác lồi lõm rõ ràng.
Hai má Kỷ Khinh Khinh đỏ bừng.
"Nằm mơ? Tôi vừa mới nhìn thấy cô động tay động chân với tôi cũng là nằm mơ?"
Nhìn thấy?
Kỷ Khinh Khinh hận không thể vùi mình trong chăn, nghẹn thở chết bản thân.
Sao cô lại xui xẻo như vậy, đêm nay nổi lên chút tâm tư lại bị Lục Lệ Hành nhìn thấy.
Bị bắt ngay tại hiện trường, Lục Lệ Hành sẽ không nghĩ bình thường cô cũng táy máy tay chân với anh như vậy đúng không?
Hiểu lầm to rồi.
Kỷ Khinh Khinh như cá nằm trên thớt vẫn cố gắng quẫy đạp hai cái: "Sao...!sao tôi táy máy tay chân với anh thế nào?"
"Giống như vậy," Lục Lệ Hành siết cổ tay cô, xoa vòng vòng trên cơ bụng mình: "Sờ soạng ba vòng."
Sắc mặt Kỷ Khinh Khinh ửng hồng, mặt vùi vào chăn.
Lục Lệ Hành tiếp tục cầm tay cô, xoa tròn ba vòng ngược lại: "Sờ tiếp ba vòng nữa."
Anh đang sờ mạt chược à?
"Sau đó véo hai cái, đúng không?" Lục Lệ Hành hỏi cô: "Tôi nhớ không sai chứ?"
Kỷ Khinh Khinh lại tiếp xúc với cơ bụng của Lục Lệ Hành một lần nữa.
Cảm giác này thật đúng là không tồi, siết siết mấy cái, sờ vào vừa cứng lại vừa co dãn.
Kỷ Khinh Khinh hít một hơi thật sâu, cuối cùng lấy hết can đảm chui ra khỏi chăn, cười cười với Lục Lệ Hành: "Sống nhiều năm như vậy, chưa được nhìn thấy hình dáng cơ bụng thật ra sao, chỉ tò mò chút thôi, chồng ơi, anh sẽ không để tâm chứ?"
"Giá trị sinh mạng +1, giá trị sinh mạng hiện tại là mười hai tiếng."
"Nếu tôi cũng nói như cô, tôi sống ba mươi năm rồi còn chưa được thấy bụng dưới của con gái ra sao, hơi tò mò, cô có để ý cho tôi sờ bụng dưới cô không?"
Kỷ Khinh Khinh bị lời này làm cho nghẹn họng, thử tưởng tượng hình ảnh Lục Lệ Hành miêu tả.
Hơn nửa đêm Lục Lệ Hành không ngủ, đôi mắt màu xanh nguy hiểm vươn hai tay đầy tội ác, xốc quần áo của cô lên, sờ tới sờ lui cái bụng mềm mại của cô, thỉnh thoảng còn bóp bóp?
Kỷ Khinh Khinh rùng mình một cái.
Nếu Lục Lệ Hành làm vậy thật, nếu cô tỉnh, chắc chắn sẽ tát anh một cái!
Thấy Kỷ Khinh Khinh không đáp, Lục Lệ Hành lại hỏi: "Để ý hả?"
Kỷ Khinh Khinh hoàn hồn, càng nghĩ càng thấy đuối lý, hành động vừa rồi của cô hình như vô cùng lưu manh?
Cô cười cười xấu hổ: "...!Xin lỗi, sau này tôi không làm vậy nữa."
"Thật ra bình thường lúc ngủ cô cũng hay làm mấy hành động càn rỡ, tôi đều nhịn, dù sao cô nói rồi, chúng ta là vợ chồng, chung chăn chung gối, cũng đã ôm hôn rồi, chút tiếp xúc ấy không tính là gì, nên cô không cần xin lỗi tôi."
Lục Lệ Hành buông tay cô ra.
Còn rất rộng lượng.
"Sau này cô có muốn sờ thì cứ thoải mái tự nhiên." Lục Lệ Hành sâu xa nhìn cô: "Không cần lén lén lút lút như vậy đâu."
Kỷ Khinh Khinh càng thẹn, nói thầm: "Tôi mới sờ có một lần."
"Một lần thì không phải lén lút sao?"
Dù chuyện này là cô hơi bất lịch sự, nhưng cô nghe Lục Lệ Hành nói vậy, sự xấu hổ trong lòng phóng đại lên mấy lần, ngược lại rất bực bản thân sao vừa rồi không thể nhịn xuống!
Bị bắt tại trận, mắc cỡ muốn chết!
Nỗi xấu hổ quanh quẩn trong đầu cô, càng nghĩ càng cảm thấy mình bốc đồng, làm cô tức muốn điên.
"Được rồi, tôi biết tôi sai rồi, sau này không dám nữa, tôi xin lỗi anh không chập nhận, ngoài miệng nói ôm ấp không có gì, nhưng vẫn đang trách tôi lén lút, tôi cho anh sờ lại được không?"
Nói rồi Kỷ Khinh Khinh cầm tay Lục Lệ Hành đặt lên bụng dưới của cô.
Bụng nhỏ của cô mềm mại trơn bóng, nằm trên giường trũng xuống, không hề có mỡ dư thừa, một vòng nho nhỏ, hoàn toàn không co dãn và cứng như bụng Lục Lệ Hành, càng không có cảm giác lồi lõm và khe rãnh ngang dọc.
Bàn tay Lục Lệ Hành vừa rộng lớn vừa dài, bàn tay phủ lên bụng nhỏ của Kỷ Khinh Khinh, chiếm cứ “hơn nửa giang sơn”.
Kỷ Khinh Khinh học theo động tác của Lục