Trên ghế sofa, Lục Lệ Hành và Trần Thư Diệc ngồi đối diện nhau, không ai nói câu nào.
Kỷ Khinh Khinh ở trong phòng, đại khái cũng biết hai người bọn họ muốn nói chuyện gì, tri kỷ đóng cửa phòng lại, tránh làm phiền hai người bọn họ.
Camera đã tắt.
Trần Thư Diệc chán nản: “Chuyện này tôi không muốn nghe cậu giải thích, Lục Lệ Hành, bao nhiêu năm qua, tôi không ngờ lại không nhận ra cậu là loại người! ”
Còn chưa nói hết câu đã không nói tiếp được nữa rồi.
Trần Thư Diệc khó nói nên lời chỉ đành thở dài than vãn: “Cậu có nghĩ đến cảm nhận của tôi không? Không có, cậu chỉ nghĩ cho mình cậu thôi, làm anh em bao nhiêu năm nay, tôi chỉ đến để thu dọn rắc rối của cậu sao? Cậu có biết là để cho một chương trình gameshow truyền hình hủy hợp đồng là phải trả cái giá bao nhiêu không? Chỉ bởi vì một chút! chuyện riêng của cậu!”
Trần Thư Diệc lên án gay gắt: “Đồ hẹp hòi! Lục Lệ Hành, cậu thực sự là đồ lòng dạ hẹp hòi! Lấy lợi ích của công ty để thỏa mãn niềm ham muốn riêng tư không thể cho ai biết của mình!”
Anh ấy lắc đầu ngao ngán, vô cùng thổn thức: “Không có ý nghĩa, thật sự không có ý nghĩa gì.
”
Nghe xong những lời oán giận của Trần Thư Diệc, Lục Lệ Hành như chưa hề có chuyện gì xảy ra mà quăng một tệp tài liệu trước mặt Trần Thư Diệc: “Nếu như cậu không muốn nghe tôi giải thích, vậy thì tôi sẽ không nói nữa, chuyện quảng cáo tài trợ, đành vất vả cho cậu rồi.
”
Trần Thư Diệc nhìn tệp tài liệu kia, tiện tay lật xem, ngẩng đầu nhìn Lục Lệ Hành, kinh ngạc đến khó tin: “Cậu còn thật sự để tôi mang tiếng thay cậu đấy à? Thật sự tôi chịu trách nhiệm cũng không sao cả, không thành vấn đề, nhưng mà không phải cậu là người làm ăn sao, đó là lợi ích của công ty, cậu! ”
Lục Lệ Hành từ chối không cho ý kiến: “Tất cả thiệt hại của công ty cứ tính lên đầu tôi, hơn nữa tôi cho rằng gameshow này có không gian đầu tư rất lớn, công việc cụ thể như thế nào thì đành làm phiền cậu rồi.
”
Trần Thư Diệc chỉ vào Lục Lệ Hành, đau đớn tột cùng: “Lục Lệ Hành, cậu cho rằng có tiền có quyền là muốn làm gì thì làm sao? Cậu! ”
“Tôi có thể!”
“! ” Trần Thư Diệc nhún vai: “Được thôi, dù sao thì cũng là công ty của cậu, cậu vui vẻ là được rồi, nhưng mà tôi vẫn cảnh báo cậu, mấy ông cụ trong hội đồng quản trị không phải là đồ ăn chay đâu, cậu nên lo lắng đến lúc bị bọn họ làm khó dễ! ”
Lục Lệ Hành ngắt lời anh ta: “Cậu đến chỗ tôi làm gì?”
“Hôm nay Trăn Trăn xuống bếp, bảo tôi đến đây mời cậu và Khinh Khinh sang ăn bữa tối.
” Nói đến đây, Trần Thư Diệc mỉm cười nhìn Lục Lệ Hành: “Chỉ là, cứ coi như là tôi chưa từng nhắc đến chuyện này đi, cậu đừng hòng ăn được cơm của Trăn Trăn nhà tôi!”
Nói xong, Trần Thư Diệc đứng dậy, duỗi tay nhấc tệp tài liệu kia lên, hung hăng lườm Lục Lệ Hành, nhanh chóng cuốn gói rời khỏi.
Cửa vừa đóng lại, Kỷ Khinh Khinh đã thò đầu ra khỏi phòng: “Tổng giám đốc Trần đi rồi à? Vừa nãy không phải anh ta mới nói là mời hai chúng ta đi ăn cơm tối sao?”
“Anh ta vừa nói với anh rồi, không cần đi nữa.
”
“Sao vậy?”
“Anh ta nói, không mua được thức ăn.
”
“! Nhưng mà em vừa nhận được tin nhắn của chị Lâm Trăn xong, chị ấy hỏi em thích ăn đồ mặn hay là thanh đạm một chút.
”
Đầu óc của Lục Lệ Hành nhanh chóng xoay chuyển: “Có lẽ là Trần Thư Diệc muốn trải qua thế giới hai người ấy mà, chúng ta đừng làm phiền họ.
”
Kỷ Khinh Khinh lập tức hiểu ra: “Em hiểu rồi.
”
Té ra Trần Thư Diệc đến mời bọn họ ăn cơm, chỉ mang ý nghĩa trên đầu lưỡi mà thôi.
Nhưng nửa tiếng sau, tiếng chuông ngoài cửa lại vang lên, Lục Lệ Hành mở cửa ra nhìn, vẫn là Trần Thư Diệc.
Anh ấy đứng ngoài cửa đè giọng nói: “Trăn Trăn kiên quyết bắt tôi đến mời hai người đi ăn tối, lát nữa cậu để ý lời khai cho tôi, cứ nói là cậu cảm thấy ngại đi nên mới từ chối tôi.
”
Lục Lệ Hành nhìn anh ấy, mặt không cảm xúc nói: “Không được.
”
“Tại sao?”
“Bởi vì nừa rồi tôi và Kỷ Khinh Khinh nói chuyện, là do cậu muốn trải qua thế giới chỉ có hai người với Lâm Trăn, cho nên mới không muốn chúng tôi đến ăn cơm.
” Lục Lệ Hành đường đường chính chính bồi thêm: “Hơn nữa là tự cậu nói rằng, không muốn để cho chúng tôi được thưởng thức tay nghề của Lâm Trăn, làm sao tôi phải thay cậu chịu lỗi chứ?”
“! ” Đây mà là tiếng người sao?
Kết quả cuối cùng là, sáu giờ chiều, Kỷ Khinh Khinh và Lục Lệ Hành đúng giờ có mặt tại phòng khách sạn của Trần Thư Diệc.
Lâm Trăn đã giải nghệ nhiều năm, không có nhiều sở thích thú vui, thỉnh thoảng tâm huyết dâng trào lại vào bếp nấu ăn, luyện thành công kỹ năng bếp núc, Kỷ Khinh Khinh cũng vào bếp phụ một tay, một buổi tối hai người nấu bảy tám món ăn gia đình bình thường, sắc hương đủ vị, khiến cho tinh thần ăn uống của mọi người dâng trào.
Cuối cùng sau khi món cà tím xào được bày lên bàn ăn, Lâm Trăn mỉm cười giới thiệu: “Món canh khoai môn rau và món tôm bóc vỏ này là Khinh Khinh làm, đừng ngồi ngây ra nữa, mau ăn đi, nguội rồi thì không ngon nữa.
”
Lục Lệ Hành nhìn hai món Kỷ Khinh Khinh nấu, có hơi không dám động đũa.
Dù lần quay phim trước đó ở thành phố điện ảnh là do anh nấu, nhưng có Kỷ Khinh Khinh ở bên cạnh giúp đỡ, mấy món đó có thể xem như là sự kết hợp của hai người, mùi vị đó, cả đời này Lục Lệ Hành cũng không muốn nếm lại.
“Sao vậy? Là không tin tưởng vào tay nghề của tôi hay là không tin vào tay nghề của Khinh Khinh.
”
Kỷ Khinh Khinh múc cho Lục Lệ Hành một bát canh khoai môn rau cải đặt cạnh tay anh.
Lục Lệ Hành thử uống một ngụm nhỏ, tươi mới ngon miệng, mềm mà thơm ngon, mùi vị khá là ngon, nhìn Kỷ Khinh Khinh bằng ánh mắt bất ngờ.
“Đừng coi thường em, em đã luyện từ nhỏ đấy, không tin anh lại nếm thử món cà xào xem.
” Kỷ Khinh Khinh gắp cà tím xào cho anh, Lục Lệ Hành ăn hai miếng, gặt đầu: “Đúng là rất khá.
”
Lâm Trăn ngồi bên cạnh Trần Thư Diệc, cười nói: “Trước giờ tôi không ngờ có ngày Lục Lệ Hành có bạn gái.
”
Trần Thư Diệc phụ họa theo: “Không phải thế sao, ban đầu lúc đi du học ở nước ngoài bọn anh đều suy đoán có phải Lục Lệ Hành thích đàn ông hay không, sau này còn phái một bạn nam đi thám thính tình hình, không ngờ rằng cậu ta không có hứng thú với cả nam và nữ, ai ngờ chớp mắt một cái, mà đã có cả vợ sắp cưới rồi.
”
Nói đến chuyện này, Lâm Trăm cũng bật cười: “Lệ Hành à, cậu còn nhớ đến vị giáo sư đó không?”
Lục Lệ Hành nhàn nhạt nói: “Không nhớ.
”
“Giáo sư nào thế?” Kỷ Khinh Khinh vô cùng hứng thú.
“Khi đi du học ở nước ngoài, Lục Lệ Hành rất được mọi người yêu quý, lúc đó có một cô con gái của giáo sư dạy bọn tôi để ý đến Lục Lệ Hành, mạnh mẽ theo đuổi, đeo bám rất ghê, giáo sư đó đã hỏi Lục Lệ Hành có bằng lòng yêu con gái của ông ấy không, kỳ thi có thể cho cậu ta ‘đi cửa sau’, kết quả là Lục Lệ Hành thẳng thắn báo cáo lên hiệu trưởng.
”
“Sau đó thì sao?” Kỷ Khinh Khinh căng thẳng hỏi.
Lục Trăn tươi cười: “Sau đó đổi thành một giáo sư khác dạy chúng tôi.
”
“Nhưng mà hình như năm ngoái con gái của giáo sư đã kết hôn rồi, tôi nhớ là cô ấy đã theo đuổi Lục Lệ Hành suốt mười năm.
” Trần Thư Diệc nhìn Lục Lệ Hành: “Suốt mười năm, còn si tình hơn cả tôi.
”
Lâm Trăn cười: “Sức hấp dẫn không thể chối từ.
”
Trần Thư Diệc thuận thế ôm lấy Lâm Trăn, trong ánh mắt chan chứa tình yêu và ấm áp: “Em cũng như thế, hấp dẫn đến không thể từ chối.
”
Lâm Trăn lừ mắt nhìn anh ấy, sau đó nhoẻn miệng cười tươi rói, hai người hôn nhau như ở chốn không người.
Kỷ Khinh Khinh cứng đờ dời ánh mắt đi, nhìn sang Lục Lệ Hành.
Lục Lệ Hành liếc mắt nhìn thấy, bắt gặp ánh mắt của Kỷ Khinh Khinh, nhanh chóng giải thích: “Anh không có cảm giác phụ nữ ngoại quốc.
”
Kỷ Khinh Khinh nhìn anh chằm chằm, thấy biểu cảm của anh rất nghiêm túc chân thật, không phải là trả lời cho có lệ lúc này mới rời mắt.
“Được rồi không nói chuyện nữa, mau chóng ăn cơm trước đi, thức ăn sắp nguội hết rồi.
” Chiếc hôn dây dưa khó dứt cuối cùng cũng kết thúc, Lâm Trăn mỉm cười kêu gọi mấy người.
Mọi người nhấc đũa.
Sau khi ăn cơm xong, Trần Thư Diệc chấp nhận số mệnh thu dọn dụng cụ ăn uống trên bàn, tất nhiên anh ấy cũng chỉ thu dọn đến bước mang bát đĩa vào phòng bếp mà thôi.
Sau khi Kỷ Khinh Khinh và Lâm Trăn nói chuyện về kinh nghiệm chăm sóc da của mình, thì tạm biệt ra về với Lục Lệ Hành.
“Chị Lâm Trăn và tổng giám đốc Trần ở bên nhau rất lâu rồi à?”
“Không phải, Trần Thư Diệc theo đuổi Lâm Trăn bảy năm, cô ấy mới đồng ý yêu cậu ta.
”
Kỷ Khinh Khinh rất bất ngờ: “Bảy năm á? Lâu như vậy cơ à?”
Lục Lệ Hành tính nhẩm thời gian: “Có lẽ không chỉ như thế, sao vậy?”
“Em chỉ hỏi vậy thôi.
” Nói xong lại cảm thán: “Theo đuổi bảy năm, tổng giám đốc Trần thật là nghị lực.
”
“Nếu như thích một ai đó mà có thể có được kết quả tốt, nhiều thời gian hơn nữa cũng xứng đáng.
”
Kỷ Khinh Khinh lườm anh: “Hai tháng đã theo đuổi được em, anh lời rồi.
”
Lục Lệ Hành cười bất đắc