Kỷ Khinh Khinh rất ít khi uống say, chủ yếu là vì không có cơ hội đau lòng vì tuổi xuân, hôm nay say khướt như vậy, ngoài chuyện tay chân không có sức ra thì tâm trạng cũng không còn sầu não như trước nữa.
Đại não tỉnh táo đến mức lạ thường, cũng có cảm giác sảng khoái.
Kỷ Thanh Hề bước đến hỏi cô: “Chị, chị và anh rể rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nói với bọn em không phải tốt hơn sao, đừng để trong lòng như thế, sẽ thành bệnh đấy.”
Kỷ Thanh Ngọc đứng bên cạnh đẩy mắt kính lên: “Dựa vào lời nói của Kỷ Khinh Khinh thì không khó đoán được, sự thật chỉ có một.”
“Chị biết rồi sao?”
“Chỉ có nhân tài EQ số âm như mày mới không đoán được ra thôi, Kỷ Khinh Khinh nói Lục Lệ Hành lừa chị ấy, trước kia anh ta không yêu nhưng lại giả vờ nói yêu, có lẽ đây cũng là nguyên nhân chị ấy uống rượu giải sầu.”
Kỷ Thanh Hề nhíu mày:“Trước kia không yêu, nhưng hiện tại yêu không phải được rồi à?”
“Một người đàn ông quen với việc nói dối, vậy sẽ không thay đổi được thói quen này trong một thời gian ngắn đâu.” Kỷ Thanh Ngọc lạnh nhạt nói: “Nhưng danh tiếng của Lục Lệ Hành cũng không tệ, theo chị biết, nhân phẩm của người này cũng thuộc hàng không tệ, có lẽ trong chuyện này có hiểu lầm gì đó.
Mày đỡ Kỷ Khinh Khinh vào trong phòng nghỉ ngơi trước đi, lát nữa Lục Lệ Hành nhất định sẽ đến đây đấy, mày cứ ngồi trong phòng khách chờ anh ta.”
“Sao chị biết Lục Lệ Hành nhất định sẽ đến?”
“Một người phụ nữ cãi nhau với đàn ông, sau khi uống say lại gọi điện thoại như thế, làm gì có người đàn ông nào thờ ơ được, nếu có, cho dù người đó có ưu tú đến đâu chăng nữa cũng không cần, mặc dù mấy năm nay ánh mắt của Kỷ Khinh Khinh chẳng ra sao cả, nhưng không thể không thừa nhận, Lục Lệ Hành đúng là khác với những người đàn ông trước kia, chị rất tin tưởng Lục Lệ Hành.”
“Chị cứ mở miệng là Kỷ Khinh Khinh, chị ấy là chị ruột của chị đấy.”
Kỷ Thanh Ngọc lạnh nhạt nhìn về phía anh ta.
Kỷ Thanh Hề giơ tay đầu hàng: “Được được, chị thích gọi thế nào thì gọi, em dìu chị ấy vào trong phòng nghỉ ngơi đây.”
Người uống say vừa nặng vừa cứng đầu, Kỷ Thành Hề tốn hết sức chín trâu hai hổ mới dìu được bà chị của mình về phòng.
Kỷ Thành Hề rót một ly nước cho mình, sau đó nhìn về phía cửa: “Đêm nay anh rể thật sự sẽ tới sao?”
“Tất nhiên rồi.”
Chuông cửa đột nhiên vang lên.
Kỷ Thanh Ngọc bảo Kỷ Thành Hề ra mở cửa.
Kỷ Thành Hề đã quen bị sai vặt, ghé mắt vào mắt mèo trên cửa nhìn nhì, lúc quay đầu lại như đang gặp chuyện lớn: “Là anh rể kìa! Anh ấy tới thật kìa.”
Kỷ Thanh Ngọc xăn tay áo lên, khoanh hai tay căn dặn cho thằng em: “Mở cửa.”
Kỷ Thành Hề mở cửa ra, cả người chắn trước cửa: “Anh rể, trễ thế này rồi, anh có việc gì sao?”
Tầm mắt Lục Lệ Hành liếc trong nhà một cái, đáy mắt ngập tràn sự vội vàng: “Chị em đâu?”
“Chị ấy ngủ rồi.”
“Để anh vào xem cô ấy.” Nói xong, anh bèn đẩy Kỷ Thanh Hề ra.
Kỷ Thanh Hề đang muốn ngăn lại thì bị ánh mắt sắc bén của Lục Lệ Hành trừng cho sợ, không có tiền đồ lùi sang một bên.
Lục Lệ Hành đi vào phòng khách, hai mắt nhìn về phía phòng ngủ, nhất thời không chú ý đến cô gái đang ngồi trên sô pha trong phòng khách.
Đến khi đi được nửa đường, lúc này Kỷ Thanh Ngọc mới gọi anh lại: “Chị tôi đã ngủ rồi, nếu anh Lục không ngại, tôi muốn nói chuyện với anh.”
Lục Lệ Hành dừng chân lại, nhìn phía cô gái ung dung trên sô pha.
Kỷ Thanh Hề nhân cơ hội đứng bên cạnh Kỷ Thanh Ngọc, hai chị em đứng cạnh nhau rất có khí thế.
“Cô là?”
Kỷ Thành Ngọc đứng lên nói: “Tôi là em gái của Kỷ Khinh Khinh, tên là Kỷ Thanh Ngọc.”
Lục Lệ Hành chậm rãi bước chân qua đó, anh nhìn lướt qua vỏ chai rượu trên bàn, bình tĩnh hỏi: “Nói chuyện gì thế?”
Kỷ Thành Ngọc hai tay ôm ngực ngồi trên sô pha, rất có khí thế: “Về chuyện của chị tôi, tôi muốn biết vì sao hơn nửa đêm rồi mà chị ấy lại một mình uống rượu giải sầu.”
Lục Lệ Hành trầm mặc một vài giây rồi nói: “Đây là chuyện riêng của tôi và chị em, tôi cũng không tiện nhiều lời, nhưng tôi có thể bảo đảm sẽ giải thích rõ ràng với cô ấy, cũng làm chị em tha thứ cho tôi.”
Kỷ Thanh Hề lập tức gật đầu.
Kỷ Thanh Ngọc trừng mắt nhìn Kỷ Thanh Hề một cái, Kỷ Thanh Hề chột dạ né ra phía sau.
“Là thế này, với danh tiếng trước kia của chị ấy, anh cũng có thể thấy được chị ấy không phải một người phụ nữ có tư tưởng truyền thống.
Thậm chí còn có rất nhiều tật xấu nữa là đằng khác.
Nhưng từ nhỏ đến lớn, đều do một tay chị ấy chăm sóc tôi và Kỷ Thanh Hề, cha mẹ bận rộn không có thời gian quản lý chúng tôi, tôi và Kỷ Thanh Hề đều không có ai muốn chị ấy vì chuyện tình cảm mà nửa đêm mua say như vậy cả.”
Lục Lệ Hành trầm giọng nói: “Đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi.”
“Tôi biết anh, cho nên tôi tin anh có thể mang lại hạnh phúc cho chị ấy, nhưng chị tôi từ nhỏ đã thiếu cảm giác an toàn, hơn nữa trong chuyện tình cảm còn từng tổn thương mấy lần, thực sự rất nhạy cảm.
Giữa người yêu với nhau thì không thể tránh khỏi chuyện mâu thuẫn được, tôi biết anh rất bận, nhưng hy vọng nếu xảy ra chuyện gì, anh có thể kiên nhẫn giải quyết chuyện hai người.”
Kỷ Thành Ngọc dừng lại một chút: “Trên người chị ấy có quá nhiều vấn đề, đa phần đều là những chuyện không hay ho lắm, ví như ba mẹ tôi, hay những người yêu cũ không hiền lành gì trước kia.
Nhưng mà tôi đã nghe Kỷ Thanh Hề nhắc đến chuyện ba mẹ tôi rồi, lúc ấy tôi bận chuyện trong phòng thí nghiệm nên không về nhà thôi.
Nhưng bây giờ anh có thể yên tâm, sau này anh không cần lo lắng đến việc hai người kia sẽ gây rắc rối cho cuộc hôn nhân của hai người nữa.
Trước kia chúng tôi còn nhỏ nên không thể lo, cũng không quản được nhiều chuyện như vậy.
Nhưng bây giờ tôi và Kỷ Thanh Hề đã trưởng thành, chúng tôi sẽ để chị ấy không còn vướng bận mà gả cho anh.
Còn những người bạn trai cũ kia, tôi nghĩ với thân phận của anh, chắc hẳn sẽ không so đo với những loại không ra gì kia đâu ”
Cuối cùng, Kỷ Thanh Ngọc kết luận: “Nãy giờ nói nhiều chuyện như vậy, tóm lại chị ấy có rất nhiều rắc rối, nhưng chính chị ấy lại không hiểu được.
Sau này hai người bên nhau, chắc chắn sẽ xảy ra nhiều xích mích hơn, chuyện hôm nay mặc kệ là anh sai hay chị ấy vô cớ gây rối, nhưng tôi hy vọng anh có thể bao dung một chút, cũng dành nhiều thời gian cho chị ấy hơn.”
Kỷ Thanh Hề đứng bên cạnh cũng nói một câu: “Đúng! Chắc chắn sau này vẫn sẽ xảy ra những chuyện thế này, tính tình của chị gái em lại không tốt, anh nên bao dung che chở chị ấy nhiều hơn, cũng nhường nhịn một chút, dành nhiều thời gian cho chị ấy hơn, nếu không em và Kỷ Thanh Ngọc sẽ không bỏ qua cho anh!”
Lục Lệ Hành nhìn cô gái có khuôn mặt khá giống Kỷ Khinh Khinh: “Cô đối xử với chị rất tốt đấy.”
Kỷ Thành Ngọc lạnh nhạt nói: “Không phải anh muốn gặp chị ấy sao? Chị ấy đang trong phòng ngủ, khuya lắm rồi, nếu không cần thiết thì đêm nay đừng làm ầm ĩ quá.”
Nói