Thân thể nam nhân nháy mắt như cây cổ thụ trong trận bão bị quật đổ, Tu Thần Khước loạng choạng ngã xuống. Bên tai không ngừng ong ong, đầu óc có chút hỗn loạn, sắc mặt hắn trắng bệch, hoàn toàn không còn lấy một tia huyết sắc.
"Khước, làm sao lại thành như vậy? Cha mẹ! Mau giúp con gọi xe cấp cứu!" Cố Tư Vũ vội vàng đỡ lấy hắn ôm vào trong lòng mình.
Trong lúc hắn mơ màng chiêm ngưỡng dáng vẻ lo lắng kia của cô, thực mê luyến, thực khiến người khác nao núng, như là có điện tích từ bàn tay ấm áp của cô truyền qua, lấy tốc độ rất nhanh lan rộng ra từng tế bào trong cơ thể hắn.
Ánh mắt hắn mờ dần, toàn thân nghiêng qua dựa vào trong lòng cô gái. Trong đầu đau đớn kịch liệt, tựa như bất cứ khi nào cũng có thể nứt thành hai mảnh.
"Khước, cố gắng chịu đựng một chút..." Cố Tư Vũ dùng ống tay áo vụng về lau vết máu không ngừng chảy bên mặt của hắn, run rẩy vén tóc hắn qua, lại vô tình đụng phải miệng vết thương rách tới mức sâu hoắm bên trên trán. Trong lòng tựa như bị người khác giằng xé đem cắn nát, cô mím chặt cánh môi, nức nở rờ lên má hắn "Chịu đựng một chút..."
Nhìn bộ dáng này của cô, tựa như rất quen thuộc, nhưng soát lại ký ức thật kỹ một lần nữa lại càng chưa từng thấy qua, trong đầu hắn tức khắc truyền tới một cơn đau đớn kịch liệt.
Mọi thứ trước mắt mờ mờ ảo ảo, không phân được rõ thực tại đang xảy ra chuyện gì. Lần đầu tiên rơi vào hoàn cảnh như vậy, bài xích cùng phòng ngự quanh thân Tu Thần Khước đều lên tới đỉnh điểm, hắn ghét bỏ xung quanh, thế nhưng mà từ đầu đến cuối lại không có dù chỉ là một chút đề phòng cô, dường như đây là loại chuyện đã sớm quen thuộc.
Cơn đau truyền tới càng lúc càng mạnh, dùng một chút sức lực cuối cùng ôm chặt lấy đầu. Trên gương mặt nam nhân tràn đầy mồ hôi lạnh, trắng bệch như tờ giấy, bất cứ khi nào cũng có thể ầm ầm sụp đổ.
Loáng thoáng có tiếng người la hét "Tiểu Vũ! Xe cấp cứu đến rồi!"
"Nhanh đưa người đi...!"
"Tức tốc đưa đi! Mau, Tiểu Vũ, con cũng đi cùng cậu ta..."
"Tiểu Vũ, qua bên này!"
Cố Tư Vũ...
Gian nan nhớ lại cái tên này, rốt cuộc đã từng nghe thấy trước đây từ khi nào? Rốt cuộc đã ở bên cạnh cô từ khi nào? Mọi suy nghĩ cứ như thể cùng một lúc tràn vào trong tâm trí hắn, nổ tung ở trong đầu.
Mùi thuốc sát trùng xộc thẳng vào trong mũi, hắn chán ghét cùng bài xích muốn rời khỏi, thế nhưng mà ngay cả cử động hắn còn không thể làm được. Tâm tình còn đang vô cùng khó chịu, giây phút này cảm nhận bàn tay cô gái mềm mại đan xen trong tay mình, cùng với sự ấm áp kia, sự căng thẳng ban đầu của hắn mới chậm rãi buông lỏng.
Cô ấy đang khóc sao?
Có gì mà phải khóc chứ? Chỉ là một cái vết thương nhỏ mà thôi.
Trước lúc ý thức hoàn toàn rơi vào mất khống chế, trong đầu hắn nhảy ra một hình ảnh mơ hồ của ai đó chòng chành phía trước.
Nam nhân ôm lấy cơ thể của cô gái trong lòng, toàn thân ướt đẫm, không ngừng gọi tên cô gái kia. Hắn cố gắng nhìn thật kỹ, bóng lưng vững chắc như vậy lại chứa đầy hoảng hốt, bộ dáng thảm hại nhếch nhác, khiến người khác nhìn vào cảm thương.
Hắn càng tiến đến gần cố gắng nhìn rõ khuôn mặt nam nhân, đau đớn lập tức càng kịch liệt tấn công, đầu óc hắn quay cuồng tựa như muốn nát ra thành từng mảnh vụn.
Cảm giác đau đớn thống khổ truyền tới, toàn thân Tu Thần Khước chấn động, hệt như có bọ cạp ẩn nấp chạm vào trái tim. Giây kế tiếp, tiếng gào thét giống như con dã thú vừa kinh hãi lại vừa phẫn nộ vang vọng ở trong đầu hắn.
Cảnh tượng ngày một rõ nét phơi bày trước mắt, nam nhân nâng mặt cô gái lên, mê luyến ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp hoa lê đái vũ, nhưng lại không còn một tia tinh thần kia, hoàn toàn vô hồn,