"Ồ?" Lãnh Ly cười khẩy "Quá quắt? Tôi quá quắt hay em gái anh quá quắt? Thời điểm hơn nửa năm trước khi Khước từ California gặp tập kích suýt mất mạng, khắp người không có chỗ nào lành lặn, thậm chí di chứng để lại cho đến tận bây giờ vẫn chưa khỏi hẳn, cô ta một chút cũng không hề hay biết nữa kìa. Giờ lại bởi vì cái chấn thương nhỏ ngoài da mà tỏ vẻ thương tâm, đạo đức giả vừa thôi, Cố tiểu thư à."
Cố Tư Vũ im lặng không nói, đúng thật thời điểm đó cô không nhận được chút tin tức nào về Tu Thần Khước, cũng không làm cách nào liên lạc được với hắn. Thế nhưng cho dù là vậy đi chăng nữa cũng không có nghĩa một người ngoài cuộc như cô ta được phép thể tuỳ tiện phán xét.
"Lãnh tiểu thư, lời cô nói quả thực không sai, nhưng bất quá, việc ấy đối với cô có can hệ gì? Đừng có mâm nào cũng chõ cái mõm cô vào, để dành sức lực tự bồi dưỡng thân thể chút đi." Cô không lạnh không nhạt phản bác.
Sắc mặt Lãnh Ly sa sầm "Không có can hệ với tôi, thế nhưng tôi lấy danh nghĩa thanh mai trúc mã và là vị hôn thê sắp cưới của anh ấy. Cảnh cáo cô, sau này tránh xa Khước một chút, người như cô, vừa không tim không phổi, vừa tiện nhân."
"Cô nói cái gì?" Cố Tư Cảnh một bên đã không nhịn được nữa, trừng mắt nhìn Lãnh Ly "Con mẹ nó, câm cái miệng cống của cô lại. Nhìn bề ngoài thì thuận mắt đấy, nhưng thở ra câu nào là bốc mùi câu ấy, cô lấy cái danh nghĩa thanh mai thanh quế gì gì đó ra đây khoe khoang làm cái quái gì? Doạ người hả?"
"Còn cái gì mà vị hôn thê sắp cưới? Đệch mịa, cô lừa ai thế? Em gái tôi băng thanh ngọc khiết, cái tên họ Tu kia không cưới em tôi lại đâm đầu vào bãi phân trâu nhà cô, mới chính là mắt mù!"
Cố Tư Cảnh bình thường tính tình hoà đồng, ít khi nổi cáu. Nhưng mà luận về công phu ngoài miệng thì độ ngoa ngoắt không ai sánh bằng anh, một khi đã chọc tức anh thì chính là tự tìm đường chết, sẽ bị anh chỉnh cho một trận ra nếp ra tẻ.
Cố Tư Vũ âm thầm bấm like cho anh trai mình, Lãnh Ly phen này chính là đụng nhầm người rồi.
"Anh...!" Lãnh Ly chỉ tay về phía Cố Tư Cảnh, giận tới mức nửa ngày không thốt lên lời.
Không khí còn đang giương cung bạt kiếm, lúc này, Lục Thiếu Sơ cùng Adam và anh em Hắc Huyền Bạch đi đến.
Lục Thiếu Sơ không quá quan tâm đến hoàn cảnh hiện thời, cũng không chú ý Lãnh Ly có mặt ở đây, đảo mắt nhìn về phía Cố Tư Vũ hỏi "Tình trạng của Khước như thế nào rồi?"
Cố Tư Vũ đáp "Còn đang tiến hành sơ cứu, vết thương trên đầu anh ấy có vẻ rất nặng."
"Vết thương ở vùng đầu sao?" Lục Thiếu Sơ nhíu chặt lông mày.
"Đúng vậy."
"Theo lý mà nói, vết thương ngoài da sẽ không khiến cho cậu ta trở thành như thế đâu..." Vết thương nằm ngoài da không thể nào có thể gây ra tác động mạnh đến mức lâm vào hôn mê luôn được. Chắc chắn, di chứng cũ kia của hắn bởi vì chịu đả kích cho nên cùng một thời điểm đã phát tác ra bên ngoài rồi.
Lục Thiếu Sơ nhìn sang Adam "Tôi cần xem tình hình của cậu ta một chút."
Adam "Được, Lục tiên sinh, để tôi nói một câu với bác sĩ trong đó."
Adam trao đổi vài câu với vị bác sĩ kia, thái độ của ông ta rõ ràng là thay đổi hẳn. Rối rít nhường đường cho Lục Thiếu Sơ, trên nét mặt tràn đầy vẻ sùng bái cùng kính cẩn.
"Anh ta là ai vậy?" Cố Tư Cảnh hỏi cô.
"Lục Thiếu Sơ, hắc thần y nhân trứ danh đó, anh không biết anh ta à?"
Cố Tư Cảnh xua tay "Là cái quái gì mà ông đây phải biết? Chẳng phải chỉ là một tên hắc thần y nhân thôi sao? Ông đây chính là bạch thần y nhân luôn đó có được không hả?"
Cố Tư Vũ khinh thường không thèm chấp anh, não tàn, quá não tàn.
"Cố tiểu thư, Lãnh tiểu thư, Cố tiên sinh."
Adam xong việc trao đổi ở bên kia cùng viện trưởng, hướng phía mấy người bọn cô khách khí